Chương 1413 - Thác Bạt Phong
Tô Tín an bài lực lượng ở Tây Bắc đạo có hai loại, một là Ám Vệ, chuyên môn phụ trách đối phó tinh anh vũ lực cùng tin tức tình báo.
Một cái khác là đặt trong quân đội mặt ngoài. Cho nên không chỉ là đưa người từ hai vùng Giang Nam, Giang Hoài vào trong quân Tây Bắc mà Tô Tín còn phải mời chào thêm nhiều võ giả ở Tây Bắc đạo đến dưới quyền của hắn. Dĩ nhiên, tiền đề nhất định phải là đạt đến trên Hậu Thiên trung kỳ mới được.
Tuy rằng người khác thấy dùng võ giả Hậu Thiên làm binh lính bình thường có chút xa xỉ, nhưng đây là sách lược từ trước đến giờ Tô Tín kiên trì làm, chất lượng lúc nào cũng cao hơn số lượng.
Giống xạ điêu kỵ của Kim Trướng Hãn Quốc. Vạn người xạ điêu kỵ liền có thể công thành đoạt đất. Có mười vạn đại quân cũng không phải là đối thủ, các Trung Nguyên nhân chính là bởi vì bên trên hơn vạn xạ điêu kỵ đều là võ giả Hậu Thiên đại viên mãn. Trong đó Thập phu trưởng có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, Bách phu trưởng có tu vi Thần Cung cảnh, Thiên phu trưởng lại là tông sư võ đạo Hóa Thần cảnh.
Mỗi một đội xạ điêu kỵ đều có cường giả Dung Thần cảnh dẫn dắt. Thực lực như vậy đủ để so sánh với Long Ảnh, Hổ Bí, Phi Hùng tam đại dã chiến quân của Đại Chu.
Dĩ nhiên, Tô Tín cũng muốn đi theo con đường như vậy, cho nên về chất lượng, hắn tuyệt không đại khái.
Sau khi chỉnh đốn tất cả, lúc này Tô Tín mới chuyển tầm nhìn sang Thác Bạt thị.
Mà là bên trong Thác Bạt thị, bọn họ cũng đang tổ chức tiệc vui, đó chính là nghi thức đại hôn của Thác Bạt Phong cùng Trương gia nữ Trương Sở Sở.
Thác Bạt thị ở cạnh một hồ nước lớn giữa Tây Bắc đạo. Chỗ đó phong cảnh đẹp tuyệt trần. Rất nhiều ngôi nhà với kiến trúc khác hẳn ở Trung Nguyên tọa lạc ở đó, giống hệt như thế ngoại đào viên vậy.
Nhìn từ bề ngoài, người Thác Bạt thị không khác người Trung Nguyên bình thường là mấy. Chẳng qua cặp mắt của họ không phải màu đen mà có màu xanh nhạt.
Thác Bạt thị bọn họ truyền thừa hơn vạn năm. Đã từng suy yếu, cũng từng phồn vinh, cho tới bây giờ tài nghệ bình thường cũng coi như là trải qua sóng to gió lớn rồi.
Bấy giờ, tộc trưởng Thác Bạt Thương Ý chỉ huy một đám đệ tử Thác Bạt thị tiếp khách, hắn thầm than trong lòng, không biết bao giờ Thác Bạt thị bọn họ mới có thể lần nữa quật khởi.
Trước mắt, trong đám Tây Bắc dị tộc, Thác Bạt thị bọn họ còn thuộc về hạng trên trung bình, nhưng trên thực tế có chút giống như mặt trời sắp khuất sau núi.
Đại trưởng lão Thác Bạt Dư trong tộc bọn họ mặc dù là Dương Thần cảnh nhưng trên thực tế đã tiến vào giao đoạn khí huyết suy yếu. Quan trọng nhất chính là Thác Bạt thị bọn họ đến nay cũng không ai có tư cách tiến vào thánh địa võ lâm Tây Bắc, Đại Tuyết Sơn làm giáo viên.
Đại Tuyết Sơn chính là thánh địa võ học Tây Bắc, do các cường giả ở trong các bộ tộc lớn tại Tây Bắc và một cài tán tu địa phương tạo thành. Phàm là võ giả xuất thân Tây Bắc đạo đều có tư cách vào thánh địa võ học Đại Tuyết Sơn cầu học tu luyện. Thậm chí ngay cả võ giả xuất thân Trung Nguyên hoặc là Kim Trướng Hãn Quốc chỉ cần thông qua thử thách cũng có thể vào.
Lúc trước, Đại Tuyết Sơn thánh địa định ra quy củ này quả thực hù không ít người sợ.
Đất Tây Bắc là nơi luôn có tính bài ngoại, thậm chí là nơi bài ngoại nhất trong toàn bộ giang hồ. Rốt cuộc, một nơi bài ngoại như thế mà lại ra một quy củ ai cũng nhận như thế, lúc ấy làm bao ngươi sợ đến rớt cả mắt ra ngoài.
Con đường võ đạo coi trọng truyền thừa nhất. Xưa nay đều là sư truyền đồ, phụ truyền tử, tông môn thế gia, từng đời một lưu truyền tới nay. Muốn học võ thì cũng phải trả một cái giá lơn mới được.
Coi như là ngươi gia nhập triều đình, mặc dù không cần bái sư nhưng ngươi chỉ cần học công pháp triều đình cho thì ngươi sẽ là người của triều đình. Nếu như muốn phản bội thì kết quả sẽ thảm hại hơn những tông môn thế gia kia nhiều.
Có thể nói, coi như là Thiếu Lâm Tự được xưng giáo hóa chúng sinh. Có khi nào bọn họ mở Tàng Kinh ra cho võ giả ngoại giới học chưa? Nhưng bây giờ Đại Tuyết Sơn dám làm như thế, tên tuổi thánh địa võ học này không phải tự phong nữa, mà là toàn bộ võ giả ở Tây Bắc đạo dành cho. Thậm chí, ngay cả mấy thế lực võ lâm, võ giả ở Trung Nguyên cũng không phủ nhận.
Có điều, cũng không biết là Đại Tuyết Sơn đặt ra thử thách là đang khảo nghiệm thực lực, đồng thời cũng là kiểm tra nhân phẩm hay là không. Nhưng năm gần đây, không ít võ giả bên ngoài thành công thông qua được khảo nghiệm gia nhập Đại Tuyết Sơn. Song, chỉ có tám người chọn ở lại Đại Tuyết Sơn tiếp tục dốc lòng tu luyện. Hai người còn lại lại chọn xuống núi, lại ra tung hoành giang hồ. Chẳng qua, những người này cũng chỉ truyền thụ lại võ công mình học được ở Đại Tuyết Sơn cho con cháu hoặc là học trò của mình chứ không có ác ý truyền bá vào trong giang hồ.
Chính vì hành động này, địa vị của Đại Tuyết Sơn tại Tây Bắc đạo không người nào có thể so sánh. Mà tộc nhân của tộc nào có thể gia nhập Đại Tuyết Sơn trở thành giáo viên, thì đó là vinh dự.
Đương nhiên chuyện này cũng không phải là dễ dàng. Giáo viên ở Đại Tuyết Sơn yếu nhất cũng có tu vi Hóa Thần Cảnh. Song, điều này không có nghĩa người có tu vi Hóa Thần cảnh là có thể vào Đại Tuyết Sơn làm giáo viên. Giáo viên ở Đại Tuyết Sơn nhất định phải có kiến giải của mình trong võ đạo thì mới có tư cách. Rất đáng tiếc, Thác Bạt thị không có người như vậy. Thế cho nên, Thác Bạt thị bọn họ ở trong Tây Bắc dị tộc chẳng có mấy quyền phát biểu, thậm chí là rất thấp.
Đúng vào lúc này, một tên đệ tử Thác Bạt thị đi tới, nói: "Tộc trưởng, người các bộ tộc lớn đều đến rồi, kính xin ngài ra đón tiếp."
Lời của tên đệ tử này kéo Thác Bạt Thương Ý khỏi dòng suy nghĩ của mình. Hắn gật đầu, nói: “Được, ta đi đây.”
Nói đoạn, Thác Bạt Thương Ý đi tới cửa, trên mặt treo nụ cười lớn, nói: "Mộ Dung huynh, Văn Nhân huynh, Bách Lý huynh... Đa tạ chư vị đến đây dự lễ, nào nào nào, mời mọi người vào."
Hiện tại, Thác Bạt thị mặc dù có chút suy yếu, nhưng thực lực của bọn họ trong Tây Bắc dị tộc cũng là trên mức trung bình, hơn nữa họ còn được truyền thừa lâu đời. Thanh niên tuấn kiệt trong tộc làm đại hôn, ít cũng có tám bộ tộc phái người đến dự lễ.