Chương 1431 - Ta sẽ không nhượng bộ
Chung Ly Viêm mang theo khí thế hung hăng mà tới, chỉ một mình hắn mà có thể bóp ngược lại khí thế ở đây.
Những người Chung Ly thị kia thấy hắn thì giống như nhìn thấy người tâm phúc vậy.
Chung Ly Viêm liếc nhìn mấy người Chung Ly thị kia một cái, khinh thường nói: “Đám phế vật các người càng lúc càng tụt về sau. Vô tích sự đến mức này rồi. Bị một người dọa sợ đến cái dạng này.”
Những người đó của Chung Ly thị ai nấy cúi đầu xuống, im lặng không nói năng gì. Bọn họ muốn kiên cường nhưng Tô Tín vừa đến đã đánh cho một võ giả Dung Thần cảnh bị thương. Nếu bọn họ còn cứng nữa thì chính là tìm chết.
Chung Ly Viêm quay đầu nhìn Tô Tín, trong mắt lộ vẻ lạnh như băng: “Ta từng nghe qua tên “Huyết Kiếm Thần Chỉ” Tô Tín của ngươi ở Đại Tuyết Sơn. Ngươi là võ giả thuộc thế hệ trẻ kiệt xuất nhất ở triều đình Đại Chu.
Lúc còn trẻ ta cũng rất cuồng vọng, chẳng để ai vào mắt. Chỉ có điều, thanh niên thì phải đụng tường mấy lần mới biết cái gì gọi là tiến, là lùi.
Lúc đó, ta chỉ thối lui trong tay một người. Hôm nay ngươi chủ động thoái lui, ta có thể bỏ qua cho ngươi một lần. Nếu không, mùi vị đụng vào vách tường cũng không dể chịu đâu.”
Bàn về tuổi tác, trong ba vị võ giả Dương Thần cảnh ở Chung Ly thị, Chung Ly Viêm là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người kiêu ngạo nhất.
Tô Tín đã từng quen biết không ít võ giả Dương Thần cảnh, nhưng phần lớn đều là người sắc sảo, nội liễm. Điển hình chính là Thủ tọa La Hán đường ở Thiếu Lâm Tự Huyền Minh kia. Mặc dù nhìn vẻ ngoài, Huyền Minh hoàn toàn không đáng chú ý nhưng không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là một Tứ Tọa đáng gờm.
Mà Chung Ly Viên đây lại giống như một thanh trường đao bị tuốt khỏi vỏ, vô cùng sắc bén, giống như có thể chém hết được tất cả trước mắt.
Tô Tín nhìn Chung Ly Viêm, bỗng nhiên cười nói: “Người lúc đầu khiến ngươi lui bước hẳn là cường giả Đại Tuyết Sơn đúng không?
Nghe nói lúc đầu Đại Tuyết Sơn mời ngươi vào Đại Tuyết Sơn tu hành, ngươi thẳng thừng cự tuyệt.
Lần thứ hai ngươi lại chủ động thỉnh cầu muốn gia nhập vào Đại Tuyết Sơn. Ta đoán ngươi hẳn là đã ăn trái đắng trên tay người cường giả Đại Tuyết Sơn đó đúng không?
Nói cho cùng, ngươi cũng chỉ là người bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Cường giả Đại Tuyết Sơn thắng ngươi, cho nên ngươi nhận thua, nhượng bộ, chủ động gia nhập Đại Tuyết Sơn mà trước đó ngươi xem thường.
Thực lực của Chung Ly Viêm ngươi đúng thực là mạnh, nhưng tâm của ngươi thì không mạnh như thực lực của ngươi.
Ngươi từng nhượng bộ, nhưng Tô Tín ta sẽ không lui. Từ khi ta xuất đạo tới nay, ta từng thắng cũng từng bại, nhưng duy chỉ chưa từng nhượng bộ. Bất kể là đối mặt với ai thì cũng như vậy!”
Sắc mặt của Chung Ly Viêm nhất thời trở nên khó coi. Bởi vì Tô Tín đã chọc đúng chuyện mà hắn không muốn thừa nhận nhất trong lòng.
Tô Tín nói đúng. Chung Ly Viêm gia nhập Đại Tuyết Sơn nguyên nhân không phải là mau chóng tỉnh ngộ, muốn gia tăng quyền phát ngôn cho Chung Ly thị ở Tây Bắc đạo. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là trước đó hắn từng bị bại trong tay người của Đại Tuyết Sơn. Hơn nữa, Chung Ly Viêm lại còn thua trong tay võ giả cùng cấp.
Chung Ly Viêm còn trẻ đã thành danh. Tam thập nhi lập, đến ba mươi tuổi đã là võ giả Dung Thần cảnh. Ít nhất, ở Tây Bắc đạo này hắn không có địch thủ cùng cấp. Coi như là người của Đại Tuyết Sơn hắn cũng không coi là gì.
Kết quả, đang lúc hắn đang đắc ý thì lại bị một tên võ giả Dung Thần cảnh xuất thân từ Đại Tuyết Sơn đánh bại.
Trọng yếu nhất chính là tên võ giả Dung Thần cảnh Đại Tuyết Sơn này lại xuất thân từ trong một bộ tộc nhỏ. Bộ tộc nhỏ đó của hắn thậm chí chỉ có được một người võ giả Dung Thần cảnh mà thôi. Ở trong toàn bộ các bộ tộc lớn ở Tây Bắc cũng chỉ có thể xếp hạng chót.
Nhưng võ giả Dung Thần cảnh xuất thân từ bộ tộc nhỏ nọ từ nhỏ đã tu hành ở Đại Tuyết Sơn, thậm chí chưa từng quay về bộ tộc của hắn được mấy lần. Kết quả, vừa xuất sơn thì đã đánh bại Chung Ly Viêm. Đả kích này với Chung Ly Viêm mà nói thì không thể nói là nhỏ được.
Chính là bởi vì đả kích này cho nên Chung Ly Viêm mới quyết định gia nhập Đại Tuyết Sơn, chờ hắn tu luyện thành công lúc đó sẽ lại tranh tài một trận.
Có điều, Chung Ly Viêm dù sao cũng là võ giả Dương Thần cảnh. Mặc dù Tô Tín nói tu vi tâm cảnh của Chung Ly Viêm hắn quá yếu nhưng hắn cũng không phải là hạng người bị nói một câu đã mất lý trí.
Chung Ly Viêm lạnh lùng nói: “Ngươi không cần ủ mưu dùng lời nói để dao động tâm cảnh của ta. Người khác có lẽ sẽ sợ thân phận người triều đình của ngươi. Chung Ly Viêm ta thì không. Toàn bộ Chung Ly thị cũng sẽ không!
Di hài Yêu vương ngươi không có được. Song, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi. Dù thế nào thì ngươi cũng là người của triều đình, là Tứ Đại Thần Bộ cái gì đó, Tổng quản Ám Vệ, Tây Bắc đạo Tiết Độ Sứ. Danh tiếng trên người ngươi rất nhiều, ta cũng nể mặt triều đình, nói quy tắc một chút.
Thủ hạ của ngươi giết một người của Chung Ly thị ta thì ta chỉ đòi mạng của hắn.
Ngươi đánh hư một võ giả Dung Thần cảnh của Chung Ly thị ta, ta sẽ thẳng tay phế hư ngươi!”
Nói dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn Chung Ly Viêm. Trong lòng ai nấy đều thầm nói, quả nhiên Chung Ly Viêm vẫn như cũ. Dù trước mắt, hắn là giáo tập ở Đại Tuyết Sơn, là võ giả Dương Thần cảnh nhưng tính cách vẫn bá đạo không chút kiêng kỵ như thường.
Bây giờ Tô Tín là trọng thần Đại Chu. Nếu như Tô Tín thực sự bị Chung Ly Viêm phế bỏ thì sẽ gây ra sóng ta gió lớn nhường nào?