Chương 1436 - Kha Yển Nguyệt ngang ngược (2)
Tô Tín thẳng thừng lắc đầu, nói: “Ngươi cũng nói nơi này là Tây Bắc đạo, như thế cũng thuộc về địa vực của Đại Chu. Ta là Tiết Độ Sứ Tây Bắc đạo, chẳng lẽ ta không nên nhúng tay vào chuyện này hay sao? Người nên rút lui hẳn không phải là ta mới đúng chứ?”
Sắc mặt của năm tên võ giả Dương Thần cảnh kia đều tối sầm. Tên võ giả lúc nãy mới lên tiếng nói chuyện, sắc mặt đen đi, bấy giờ hừ lạnh một tiếng, nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Được lắm, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết Tây Bắc đạo rốt cuộc là thiên hạ của nhà nào!”
Tên võ giả vừa mới dứt lời, liền nghe được một tiếng hừ lạnh: “Thiên hạ của nhà nào? Con cóc ghẻ ngáp, mồm miệng lớn thật đấy! Hôm nay ta ở đây, xem ai giám nói vớ vẩn trước mặt ta!”
Đao ý lạnh thấu xương bay ra từ trên không. Một tên võ giả gương mặt kệch cỡm, vô cùng ngang ngược đi tới hướng đám người Tô Tín. Mỗi bước đi dài đến mấy trượng. Bước chân hạ xuống đất khiến cho mặt đất rung động từng đợt, thể hiện rằng đối phương có tu vi nội công vô cùng tinh sâu.
Trên mặt Tô Tín hiện vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ Đại Chu thế mà lại phái Kha Yển Nguyệt đến.
Có điều, chuyện này cũng tốt, với thực lực của Kha Yển Nguyệt thì hoàn toàn có thể ngạo thế quần hùng. Thực lực của hắn cũng không hề thua kém so với Cơ Huyền Viễn, Lâm Tông Việt.
Kha Yển Nguyệt xem mấy tên võ giả Dương Thần cảnh như không. Hắn cười to nói với Tô Tín: “Tô tiểu tử, lại gặp rồi. Lúc đầu ta đã biết ngươi nhất định không phải kẻ tầm thường. Bây giờ xem ra nhãn lực của ta cũng không tệ đâu nhỉ.
Chuyện của Cơ Phóng Ca và Bộ Thiên Long ta nợ ngươi một ân huệ. Sau này có chuyện cần đến Thái Hành sơn trại của ta giúp đỡ thì cứ việc nói với ta một tiếng!”
Kha Yển Nguyệt gặp Tô Tín lần đầu tại cuộc chiến ở Ngô Đồng Sơn.
Khi đó, Tô Tín mới chỉ có tu vi Hóa Thần cảnh, nhưng hắn chỉ dựa vào thực lực của Hóa Thần cảnh đã bức tử được một Dung Thần cảnh, thậm chí còn dám ra tay đánh lén Tô gia lão tổ Dương Thần cảnh. Chuyện này khiến cho Kha Yển Nguyệt có ấn tượng rất sâu đậm.
Sau khi trở lại Thái Hành sơn trai, Kha Yển Nguyệt từng nói với người khác đánh giá của hắn về Tô Tín. Có điều, hôm nay xem ra hắn vẫn có chút coi thường Tô Tín. Con người này so với trong tưởng tượng của hắn thì còn kinh khủng hơn nhiều. Thậm chí bây giờ còn đạt đến trình độ đủ để hai bên cũng có thể ngồi ngang hàng với nhau rồi.
Tô Tín cười, chắp tay với Kha Yển Nguyệt một cái, nói: “Kha trại chủ khách khí rồi. Cơ huynh và Bộ huynh có được địa vị bây giờ là do thực lực và cơ duyên của bọn họ. Tại hạ chẳng qua là tạo một ít xúc tác mà thôi.”
Thấy Tô Tín và Kha Yển Nguyệt đứng đó hàn huyên, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ. Năm tên võ giả Dương Thần cảnh kia sắc mặt ai nấy đều có chút âm trầm.
Tây Bắc đạo tự thành thiên địa, bọn họ quả thực không mấy hiểu biết với võ lâm Trung Nguyên.
Nhưng coi như có không hiểu biết đến mấy nữa thì những vỏ giả Dương Thần cảnh uy danh hiển hách trong võ lâm Trung Nguyên bọn họ cũng từng được nghe nói qua. Vị trại chủ Thái Hành sơn trại “Thiên Hạ Vô Đầu” Kha Yển Nguyệt này bọn họ cũng có nghe danh.
Tên võ giả Dương Thần cảnh lúc nãy mở miệng bây giờ lạnh giọng, nói: “Đường đường là đệ nhất thiên hạ cự khấu Thái Hành sơn trại chẳng lẽ cũng dựa đầu vào triều đình, trở thành tay sai cho triều đình hay sao?”
Kha Yển Nguyệt cười lạnh, nói: “Tay sai? Mộ Dung Đình, tên ếch ngồi đáy giếng như ngươi có tư cách gì nói ta là tay sai?
Ngày xưa ngươi đến Ba Thục Kiếm Các mời người đúc kiếm, kết quả thái độ hung hăng, còn nghĩ muốn chen ngang trên đường, kết quả bị “Vô Phong Kiếm Tôn” Liễu Trầm Phong một kiếm từ trên núi bổ tới bên dưới ngọn núi. Lẽ nào chuyện này ngươi đã quên?
Làm người phải tự biết người biết ta. Dám chó sủa với ta, có tin hôm nay ta chém sống ngươi không?”
Hỏa Ly Yển Nguyệt đao mang theo khí tức cực nóng xuất hiện trong tay Kha Yển Nguyệt, đao khí ngút trời, khí thế nối nhau như cầu vòng!
Dáng dấp của Mộ Dung Đình vốn không tệ. Tuy hắn đã là người tuổi trung niên nhưng võ giả Mộ Dung thị trời sinh có tướng mạo tương đối anh tuấn cho nên hắn vẫn mang phong độ nhanh nhẹn.
Nhưng khi Kha Yển Nguyệt nói dứt lời, sắc mặt của hắn như biến thành than đen vậy.
Võ giả đất Tây Bắc tự thành nhất giới. Võ giả xuất thân từ võ lâm Trung Nguyên sẽ đến Tây Bắc lang bạt, rèn luyện võ đạo. Trên giang hồ, cũng rất ít nghe chuyện võ giả xuất thân từ Tây Bắc đến Trung Nguyên lang bạt. Dĩ nhiên, ngoại trừ tán tu. Những võ giả xuất thân từ các bộ tộc Tây Bắc này coi như có luyện đến Dương Thần cảnh cũng rất ít người sẽ rời Tây Bắc để đến Trung Nguyên.
Mộ Dung Đình này thân là người Mộ Dung thị đại tộc Tây Bắc. Lúc hắn mới tấn thăng lên Dương Thần cảnh đã từng đến Tam Thục Kiếm Các cầu kiếm, ỷ vào thực lực của chính mình nghĩ muốn chen ngang. Vốn điều này cũng không có chuyện gì, nhưng võ lâm Trung Nguyên tàng long ngọa hổ. Mộ Dung Đình vừa chen ngang liền đụng phải hòn đá tảng “Vô Phong Kiếm Tôn” Liễu Trầm Phong, chưởng môn của Kiếm Thần sơn.
Lần này Mộ Dung Đình xem như là đá vào tấm sắt, đều là Dương Thần cảnh, hắn thậm chí một kiếm của Liễu Trầm Phong cũng đỡ không được. Lại còn bị bỗ cho một kiếm từ trên Tam Thục Kiếm Các sơn môn xuống đến tận chân núi, mặt mũi cũng chẳng còn.
Việc này là vết nhơ lớn nhất đời Mộ Dung Đình. Bởi vì chuyện này mà thậm chí hắn còn bị tiểu bối trong tộc cười nhạo, khiến hắn mặc dù được xưng là trưởng lão của Mộ Dung thị nhưng trong Mộ Dung thị hắn chẳng được phân công quản lí chuyện nào.
Vốn chuyện này tại các bộ tộc Tây Bắc đã rất ít người nói rồi, nhưng ngày hôm nay Kha Yển Nguyệt lại lần nữa nói ra chuyện này, tin chắc, chẳng mấy chốc tin này truyền khắp Tây Bắc khiến cho những võ giả tiểu bối ở Tây Bắc lại thêm một lần bàn tán. Hành động này chẳng khác gì lại vừa xát muối vừa đâm dao vào vết thương của Mộ Dung Đình.