Chương 151 - Bức Bách (1)
Yến Trọng Hằng cưỡng bức, Yến Thư Hằng lợi dụ, nhưng đối mặt với bọn họ Yến Khuynh Tuyết vẫn lăc đầu không đáp ứng.
Nhìn tâấy cảnh tượng như vậy, Yến Thịnh Hằng muốn nói gì cũng nghẹn lời.
Yến Khuynh Tuyết bày ra tư thái ngoan cố tới cùng làm người ta không có biện pháp.
Về phần Yến Kế Hằng, hắn căn bản sẽ không nghĩ sẽ đi lôi kéo Yến Khuynh Tuyết.
Trong mười hai người con khác của Yến Hoàng Cửu, những người này đa số đều xem thường Yến Khuynh Tuyết, trong đó có không ít người chán ghét và không đặt nàng vào trong mắt.
Từ nhỏ đến lớn, những người khác lớn tuổi hơn Yến Khuynh Tuyết, bởi vì làm bộ trước mặt Yến Hoàng Cửu cho nên mới thân thiết gọi nagnf một tiếng tiểu muội.
Yến Kế Hằng tuổi nhỏ nhất, hắn chưa từng gọi Yến Khuynh Tuyết một tiếng tỷ tỷ bao giờ, nguyên nhân là vì mẫu thân của hắn.
Mẫu thân Yến Kế Hằng là người cuối cùng gả cho Yến Hoàng Cửu, tuy nàng gả cho Yến Hoàng Cửu thì khi đó Yến Hoàng Cửu lại quanh năm ra ngoài, hơn nữa còn ăn nằm với mẫu thân Yến Khuynh Tuyết và sinh ra Yến Khuynh Tuyết.
Chính vì nguyên nhân này mẫu thân hắn rất hận mẫu thân Yến Khuynh Tuyết, cho rằng chính là hồ ly tinh này cản trở và lôi kéo Yến Hoàng Cửu không buông,
lúc này mới vắng vẻ nàng.
Cho nên mẫu thân Yến Kế Hằng từ nhỏ quán thâu cho hắn biết mẫu tử Yến Khuynh Tuyết đáng hận cỡ nào, làm cho Yến Kế Hằng bây giờ cũng hận Yến Khuynh Tuyết rất sâu.
“Không biết sống chết!”
Yến Trọng Hằng hừ lạnh một tiếng: “Nếu như vậy ngươi cũng đừng có trách nhị ca nhẫn tâm, hôm nay ngươi phải lên phong vân lôi, không lên cũng phải lên!”
Yến Khuynh Tuyết lắc lắc đầu nói: “Nhị ca, ta sẽ không phái thủ hạ đi chịu chết.”
Khác với những người khác có cả đại đội vây quanh, sau lưng Yến Khuynh Tuyết chỉ có ba người.
Trong đó có một lão giả đã qua thất tuần, hắn là Yến Hoàng Cửu phái tới bảo hộ Yến Khuynh Tuyết, mặc dù có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh nhưng bởi vì tuổi quá lớn, khí huyết suy bại, đã bắt đầu đi xuống dốc, thực lực không lớn bằng lúc trước.
Một người khác chính là thị nữ tuổi không kém gì Yến Khuynh Tuyết, nàng từ nhỏ lớn lên cùng Yến Khuynh Tuyết, tuy có học qua võ công nhưng cũng chỉ có thực lực Hậu Thiên sơ kỳ, chỉ đủ tự bảo vệ mình mà thôi.
Người cuối cùng còn đáng tin một chút, đó là thanh niên chất phác hơn hai mươi tuổi, xem ra cũng có thực lực Hậu Thiên đại viên mãn, đáng tiếc hắn chỉ có một người, Yến Trọng Hằng tùy tiện tìm một thủ hạ cũng mạnh hơn hắn.
Ba người nghe được Yến Khuynh Tuyết bảo vệ thủ hạ như vậy liền cảm động, nhưng đáng tiếc bọn họ chỉ có thể cảm động, bọn họ biết mình căn bản không phải đối thủ của Yến Trọng Hằng.
“Yến Khuynh Tuyết! Ngươi không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
Yến Trọng Hằng quát lớn một tiếng, thậm chí hắn còn không gọi tiểu muội, có lẽ trong lòng hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ đối đãi với nàng như muội muội của mình.
“Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là đứa con hoang mà thôi! Sau khi phụ thân rời khỏi mẫu thân của ngươi mới sinh ra ngươi, ai biết ngươi có phải là con cháu Yến gia hay không, nói không chừng ngươi căn bản là nghiệt chủng của dã hán tử nào đó.”
“Hiện tại ngươi cũng dám không giao ra lệnh bài, ngươi muốn làm gì? Còn vọng tưởng lấy được vị trí kế thừa thành Thương Sơn hay sao? Hừ, ngươi mơ tưởng hay lắm.”
Yến Trọng Hằng nói ra lời ác độc như vậy nhưng các huynh đệ tỷ muội khác của Yến Khuynh Tuyết không có một ai lên tiếng nói giúp nàng câu nào, thậm chí trong mắt một ít người có trêu tức, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nàng.
Mặc dù tâm Yến Thư Hằng có chút không đành lòng nhưng hắn không muốn nhìn thấy có người cầm lệnh bài lại thoát khỏi khống chế của mình.
Yến Kế Hằng hận Yến Khuynh Tuyết sâu nhất không cần nhiều lời, Yến Thịnh Hằng lúc này mỉm cười vui vẻ, hắn cũng không nói lời nào.
Lúc này người nơi đây không nhìn được, người Yến gia làm việc quá phận.
Yến Khuynh Tuyết có nhân duyên rất tốt trong thành Thương Sơn nhưng chưa bao giờ ỷ vào thân phận con cháu Yến gia làm ra chuyện ác gì, ngược lại mỗi người có phiền toái, chỉ có khả năng giúp đở thì nàng sẽ ra sức.
Nữ tử dịu dàng lương thiện như vậy chỉ muốn giữ vững vị trí của mình nhưng lại bị các ngươi bức bách nhục nhã như thế, các ngươi có không biết xấu hổ hay không?
Nhưng những người này chỉ dám khán nghị trong lòng mà thôi, thành Thương
Sơn chính là Yến gia độc đại, bọn họ đều là con nối dõi của Yến Hoàng Cửu, ai dám trêu?
Cho dù Yến Trọng Hằng lúc trước hoành hành bá đạo trong thành Thương Sơn nhiều năm như vậy, cũng có vài tên thương nhân Tương Nam cửa nát nhà tan nhưng hắn cũng chỉ bị Yến Hoàng Cửu răn dạy cấm túc mà thôi.
Một lần nữa mọi người biết rõ Yến Hoàng Cửu cũng là người, cũng sẽ bao che khuyết điểm, thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân chỉ là lời nói suông, nó không thành hiện thực trong thành Thương Sơn.
Những người khác lạnh lùng như vậy, thanh niên đi theo bên cạnh Yến Khuynh Tuyết lại không nhịn được nữa.
Hắn đứng ra phẫn nộ quát: “Ngươi im miệng! Không cho phép ngươi nhục nhã tiểu thư, ngươi không phải muốn lên phong vân lôi sao? Ta sẽ đánh với các ngươi.”
“A Nhượng! Đừng làm chuyện điên rồ!”
Yến Khuynh Tuyết lập tức kinh ngạc, hắn vội vàng hét lên.
Thanh niên A Nhượng hét lớn: “Tiểu thư, ngươi đối xử tốt với chúng ta, chúng ta biết nhưng chúng ta lại không thể nhìn bọn chúng vũ nhục ngươi như vậy.”
“Nếu không có tiểu thư cứu ta, chỉ sợ ta đã sớm bị đám sơn tặc chém giết rồi.”
“Cái mạng này là tiểu thư cho, hiện tại cho dù có liều cái mạng này thì ta cũng không thể nhìn bọn chúng khi dễ tiểu thư.”
Lão giả đứng bên cạnh Khuynh Tuyết thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
A Nhượng vẫn còn quá trẻ tuổi, hắn không được.
Trước kia Yến Khuynh Tuyết vẫn không có tham dự tranh đoạt lệnh bài, cũng im lặng không nói cái gì nhưng kỳ thật cũng đã nghĩ tất cả biện pháp.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt