Chương 382 - Các Vị Ngồi Đây Đều Là Rác Rưởi (2)
Hơn nữa Kim Vũ Lâm tận lực lung lạc và phóng túng bọn họ, bầu không khí cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thập phần bại hoại, những bộ đầu chuyên tâm tra án không được khen thưởng, những người ngày bình thường cấu kết làm bậy với tông môn võ lâm lại thành tâm phúc của Kim Vũ Lâm.
Bởi như vậy cả Lục Phiến Môn không có người chuyên tâm đi tra án, càng mặc kệ với những tông môn võ lâm, làm cho cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo biến thành thùng rỗng kêu to.
Tô Tín gõ gõ cái bàn nói:
“Hiện tại tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là ta, quy củ sẽ phải sửa lại.”
“Từ nay về sau tất cả tài nguyên tu luyện của các châu phủ đều phải phân phát dựa theo công lao, hơn nữa người ghi chép các công lao của các ngươi chính là hắn, Hoàng Bỉnh Thành.”
Tô Tín chỉ chỉ Hoàng Bỉnh Thành sau lưng, nội tâm các tổng bộ đầu châu phủ cực kỳ không vui.
Ban đầu có thể dễ dàng đạt được tài nguyên tu luyện, bây giờ lại còn phải phân phối dựa theo công lao, mỗi ngày làm việc mệt nhọc muốn chết, hoàn thành nhiệm vụ còn không biết có bao nhiêu thứ khác phải quan tâm, bọn họ làm sao cam tâm tình nguyện chứ?
Nhìn thấy gương mặt đám tổng bộ đầu phía dưới, nội tâm Tô Tín cười lạnh
không thôi, quả nhiên Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nát tới tận gốc rễ.
Lục Phiến Môn luận công lĩnh thưởng và phân phát tài nguyên là bình thường, nhưng phóng tới Giang Nam đạo biến thành mọi người phân bánh ngọt, khôi phục chế độ bình thường lại không vui.
Nếu như Thiết Chiến nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đoán chừng hắn hận lập tức thay máu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo a.
Tô Tín gõ gõ cái bàn:
“Dù sao chuyện này tạm thời định ra như vậy, đương nhiên các ngươi cũng có thể lựa chọn không tiếp thu, có thể đi tổng bộ Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh phản ứng, nhưng ta có một câu phải nói, không làm thì cút.”
“Đừng tưởng rằng trở thành tay sai triều đình là chuyện ủy khuất, các ngươi không muốn làm, bên ngoài còn có người xếp hàng chờ gia nhập Lục Phiến Môn a, Giang Nam đạo cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu nhất là võ giả.”
Tô Tín nói rất ác liệt, sắc mặt các tổng bộ đầu nơi này khó coi nhưng không có người nào muốn rời đi.
Tuy tiến vào Lục Phiến Môn thành tay sai triều đình nhưng tài nguyên đãi ngộ còn tốt hơn các đại môn phái nhiều, bọn họ có thể dùng xuất thân tán tu phát triển tới bây giờ đều dựa vào tài nguyên Lục Phiến Môn.
Cho nên mặc dù Lôi Viễn oán độc nhìn Tô Tín, hận không thể lập tức đi Lục Phiến Môn tố cáo Tô Tín nhưng hắn không có ý định cởi quan bào trên người..
“Nếu không ai muốn rời đi, ta trước cho các ngươi một nhiệm vụ, dùng thời gian năm ngày báo cáo tất cả sự vụ khó khăn trong châu phủ các ngươi, đặc biệt là những tông môn võ lâm kia, ta đúng là muốn xem những năm qua các ngươi làm gì trong Giang Nam đạo.”
“Đương nhiên các ngươi cũng đừng nghĩ giấu diếm, tổng bộ Lục Phiến Môn đã một lần nữa phái mật thám tới Giang Nam đạo, ta sẽ tìm mật thám xác minh việc
các ngươi báo cáo, nếu quả thật để cho ta điều tra ra có người báo cáo sai vấn đề, vậy thì đừng trách ta không cho mặt mũi.”
Nói xong Tô Tín còn nhìn sang Lôi Viễn:
“Dù sao không phải mỗi người đều có thân phận phó tổng bộ đầu.”
Nội tâm các tổng bộ đầu châu phủ lạnh buốt, đúng như Tô Tín nói, Lôi Viễn bị hắn giết có khả năng còn có chút phiền toái, nhưng nếu hắn giết những tổng bộ đầu châu phủ lại không có băn khoăn gì.
Cuối cùng cả đám người mang theo tâm tư rời đi, đương nhiên Lôi Viễn nhất định sẽ mang theo lời oán độc.
Hôm nay hắn muốn ra oai phủ đầu với Tô Tín, ai ngờ Tô Tín lại ra oai phủ đầu với hắn, hơn nữa còn lập uy trước mặt mọi người, quả thực chính là giết gà dọa khỉ, mà hắn chính là con gà bị giết.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đi rồi, Hoàng Bỉnh Thành khó hiểu hỏi:
“Lão đại, tại sao ngươi không tiêu diệt Lôi Viễn luôn?”
“Ngươi cầm hắn lập uy trước mặt mọi người, xem bộ dạng lão tiểu tử kia chắc chắn mang theo oán hận muốn giết chúng ta, ta thấy còn không bằng chụp mũ tội danh cho hắn và làm thịt giải quyết hậu hoạn.”
Tô Tín hỏi ngược lại:
“Giết xong thì sao? Ngày đầu tiên tiền nhiệm liền giết người, Thiết gia có thể giúp ta gánh tội danh này nhưng trong Lục Phiến Môn nhất định sẽ có người cầm việc này công kích ta, dù sao Lục Phiến Môn không phải chỉ có một mình người Thiết gia, làm như vậy sẽ chỉ làm ta giảm địa vị trong lòng Thiết gia mà thôi.”
“Huống chi giết hắn có thể uy hiếp các tổng bộ đầu châu phủ, đám người Vương Kinh Bình nói rõ đứng chung với Lôi Viễn, ta giết Lôi Viễn vạn nhất hù hắn, hắn không dám ngoi đầu lên thì làm sao bây giờ?”
“Lục Phiến Môn có quy củ Lục Phiến Môn, cho dù ta phá quy củ một lần, nhưng nếu phá lần hai thì khó nói.”
“Thời điểm chúng ta tại Phi Ưng Bang giết người thượng vị còn phải lấy cớ đường hoàng, càng không cần nói trong Lục Phiến Môn, nếu không tìm được cớ xóa sổ đám người Vương Kinh Bình thì vấn đề càng khó xử lý.”
Hoàng Bỉnh Thành gãi gãi đầu, Phi Ưng Bang xưng bá Thường Ninh phủ thời gian quá dài, hiện tại hắn từ người bang phái đổi thành quan gia, hắn còn chưa kịp thích ứng với thân phận, suy nghĩ vấn đề còn quá đơn giản.
“Lão đại, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua bọn chúng sao?”
Hoàng Bỉnh Thành không cam lòng hỏi một câu.
Trong mắt Tô Tín bắn ra hào quang sáng ngời.
“Đương nhiên không thể dễ dàng buông tha bọn chúng như thế, có câu nói đã nói, muốn trấn áp bên ngoài phải yên ổn bên trong, không giải quyết bọn chúng trước, sau này chúng ta khó làm xong việc khác.”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt