Chương 420 - Hận Ý Ngập Trời (2)
Vừa nghe một giọng nói trong đó, hai mắt Ôn Thanh Hòa lập tức đỏ bừng, bởi vì giọng nói này là của Ngũ Thanh Vân!
Hắn cũng đã chuẩn bị cưới Thanh Nhi còn đi tới địa phương như thanh lâu, hắn quả nhiên là hỗn đản!
Người phòng bên nói chuyện ầm ĩ,, hẳn là những đệ tử trẻ tuổi các thế lực chung quanh Trạch Châu phủ đi cùng với Ngũ Thanh Vân uống rượu mua vui.
Một người trong đó nói:
“Ngũ huynh, nghe nói Tốn Phong kiếm phái các ngươi đã đặt sính lễ với Trần gia chuẩn bị lúc nào cưới Trần Thanh Nhi kia?”
“Đúng thế Ngũ huynh, ngươi cần phải mời chúng ta a, chúng ta cũng chuẩn bị đại lễ tặng các ngươi.”
Ngũ Thanh Vân cười nói:
“Lập gia đình vội như vậy làm gì? Ta còn chưa có chơi chán a, Trần gia chủ nhìn thấy phụ thân ta đặt sính lễ liền có bộ dạng khó kiềm nén được, đúng là buồn nôn mà.”
Ôn Thanh Hòa nghe nói như thế hai tay hắn xiết chặc.
Một người khác cười nói:
“Ngũ huynh, ngươi đừng nói như vậy, Trần Thanh Nhi có thể được gọi là đệ
nhất mỹ nhân Trạch Châu phủ chúng ta, hiện tại Ngũ huynh lấy được người, cho Trần gia một chút lợi ích thì có làm sao?”
Ngũ Thanh Vân cười lạnh nói:
“Ta thât không quen nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của Trần gia chủ kia, nói thật, tư sắc Trần Thanh Nhi không tệ nhưng những năm qua ta du lịch bên ngoài nhìn thấy mỹ nhân không ít.”
“Tỷ như lúc Giang Nam đại hội, ta và đám người Tinh Nguyệt Tông Bùi Ngạn Quân Bùi huynh mời hơn mười hoa khôi khắp Giang Nam phủ đi dạo hồ, những hoa khôi kia cho dù kỹ thuật hay dung mạo đều tốt hơn Trần Thanh Nhi nhiều.”
“Nếu không phải ta muốn chọc giận phế vật Ôn Thanh Hòa thì ta chẳng muốn cưới Trần Thanh Nhi kia đâu.”
Nghe được Ngũ Thanh Vân nói lời này, có người cười dâm nói:
“Nói đến kỹ thuật, Ngũ huynh cảm thấy tư vị của đệ nhất mỹ nhân Trạch Châu phủ thế nào? Cảm giác ra sao?”
Ngũ Thanh Vân cũng cười dâm nói:
“Đương nhiên, ta ra tay thì Trần Thanh Nhi cũng nhu thuận nằm ra giường mặc ta hưởng lạc.
“Nói thật luận cảm giác còn không bằng hoa khôi Giang Nam phủ, nữ nhân này quá non, kỹ thuật quá kém cỏi, điểm không tồi chính là thân thể không tệ.”
Đám người Ngũ Thanh Vân nói chuyện đều truyền vào lỗ tai Ôn Thanh Hòa.
Hiện tại hắn đã tức giận đỏ mặt, máu huyết toàn thân sôi trào, hai mắt đã biến thành đỏ thẫm và không ngừng thở hổn hển, nếu không phải Tô Tín phong bế huyệt đạo thì hắn đã lao lên.
Tô Tín đứng sau lưng Ôn Thanh Hòa, hai tay kết xuất thủ ấn kỳ quái, trong tay
Tô Tín có ánh trăng mông lung bay lên như mộng như ảo, mỹ lệ tới cực điểm.
“Hiện tại ngươi nhìn thấy chưa?”
Tô Tín nói chuyện bên tai Ngũ Thanh Vân, giọng nói nhẹ nhưng có ánh trăng bao phủ, những lời Tô Tín nói chậm rãi dung nhập vào tâm trí Ôn Thanh Hòa.
“Nữ nhân ngươi thích đối với Ngũ Thanh Vân chỉ là đồ chơi mà thôi, cũng là công cụ hắn sử dụng chế nhạo ngươi.”
“Hiện tại trong lòng ngươi đang hận mình vô dụng, phải chăng hận ông trời bất công, phải chăng hận không thể ngay lập tức giết Ngũ! Thanh! Vân!”
Khi Tô Tín nói mỗi câu như thế, trong mắt Ôn Thanh Hòa dần dần sinh ra phẫn nộ và điên cuồng, hắn hiện tại đã có hận ý ngập trời!
Sơn Tự Kinh đại pháp mang lại thần thông như ảo thuật, nó lại là phương thức vận dụng với chân khí, từ bề ngoài nó giống như ảo thuật mà thôi.
Tô Tín thi triển Sơn Tự Kinh đại pháp với Ôn Thanh Vân cũng không phải muốn dùng ảo thuật mê hoặc hắn, Sơn Tự Kinh đại pháp cũng không có uy năng mê hoặc lòng người như công pháp Huyễn Ma Đạo.
Tô Tín chỉ mượn lực lượng Sơn Tự Kinh đại pháp làm hận ý của Ôn Thanh Hòa lên mem mà thôi, hận ý tăng lên tới cực điểm.
Ánh trăng mông lung dung nhập vào trong người Ôn Thanh Hòa, trong khoảng khắc chân khí Tô Tín phong tỏa thân thể Ôn Thanh Hòa bị phá tan, hắn đánh một quyền phá vỡ vách tường trước mặt.
Đám người Ngũ Thanh Vân đang uống rượu mua vui rất thích ý, đột nhiên vách tường sụp đổ làm bọn họ hoảng hốt kêu to.
Chờ sau khi Ngũ Thanh Vân nhìn thấy Ôn Thanh Hòa đi vào thì hắn còn cười lạnh đầy khinh thường.
“Thì ra là ngươi, nghe nói lần trước ngươi bại trong tay ta trên lôi đài liền chạy tới nơi khác khóc nhè, không ngờ lúc này còn dám xuất hiện trước mặt ta, như thế nào, còn muốn động thủ với ta?”
Ngũ Thanh Vân không có đặt kẻ bị mình đánh bại vài lần vào trong mắt, mấy tên võ giả đi theo bên cạnh Ngũ Thanh Vân lại cảm giác Ôn Thanh Hòa hiện tại không đúng.
Khí tức trên người qua cường đại, thậm chí làm bọn họ có cảm giác tim đập chân run.
Bọn họ cũng không phải mới gặp Ôn Thanh Hòa, Ôn Thanh Hòa trước mặt còn khác với Ôn Thanh Hòa trước kia, thậm chí bọn họ nhắm mắt lại vẫn có thể cảm ứng khí tức nguy hiểm trên người Ôn Thanh Hòa đang bộc phát.
Ngũ Thanh Vân còn muốn nói cái gì đó, lúc này Ôn Thanh Hòa đã ra tay, hắn xuất một quyền với hận ý ngập trời!
Hận! Hận! Hận! Hận Cực Quyền!
Quyền pháp tà dị làm Ngũ Thanh Vân không kịp phản ứng, ngay sau đó hắn vội vàng huy kiếm ngăn cản quyền pháp đang đánh tới trước mặt.
Dưới một quyền mang theo hận ý ngập trời, kiếm nát, người bay, Ngũ Thanh Vân phun máu tươi như suối, một quyền của Ôn Thanh Hòa đã đánh Ngũ Thanh Vân trọng thương.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt