Chương 470 - Tặng Lạc Vũ Sơn Trang Một Phần Đại Lễ (2)
Sắc mặt Tô Tín âm trầm, nói:
“Ngươi thật không cho ta vào điều tra?”
Chưởng quầy Xích Phong Các nói:
“Không cho!”
Tô Tín khoát tay nói:
“Không cho? Vậy được, chúng ta đi.”
Tất cả mọi người chung quanh sững sờ, ngay cả chưởng quầy Xích Phong Các hùng hồn chuẩn bị hi sinh cũng không ngờ tới.
Ta nói không cho điều tra thì ngươi không điều tra? Hắn là Tô Tín bá đạo liều lĩnh của Lục Phiến Môn sao? Hôm nay ngươi mang một đống người tới nơi này làm cái gì? Trêu chọc ta sao?
Đám võ giả vây xem bên ngoài buồn bực, Tô Tín mới đi đến Giang Nam đạo mấy tháng nhưng mọi người có nhận thức rõ về tính cách của Tô Tín.
Tô Tín chưa bao giờ làm chuyện vô dụng, hắn làm chuyện gì đều có ý nghĩa của nó.
Hôm nay Tô Tín vận dụng trận thế lớn như vậy nhưng kết quả đầu voi đuôi chuột, thật sự tới đây hù dọa chưởng quầy Xích Phong Các sao?
Nhưng Tô Tín đi ra ngoài cũng không có rời đi, hắn ở trước mặt mọi người lớn tiếng tuyên bố:
“Có người báo Xích Phong Các cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, nhưng hiện tại không có chứng cớ, Lục Phiến Môn chúng ta coi trọng nhất là chứng cớ, cho nên cũng không thể tùy tiện niêm phong cửa hàng của người ta.”
Nội tâm mọi người chung quanh lập tức mắng Tô Tín vô sỉ, không ngờ ngươi dám nói ra lời này tại đây.
Lục Phiến Môn coi trọng chứng cớ? Nói đùa gì vậy, nếu Lục Phiến Môn coi trọng chứng cớ thì heo mẹ cũng có thể tu luyện nội công.
Lúc trước ngươi diệt Tốn Phong kiếm phái, diệt Lãnh Nguyệt đường có cần chứng cớ không? Không phải chụp mũ người ta sau đó phái người lao lên đồ sát hay sao.
Tô Tín cũng mặc kệ người chung quanh suy nghĩ thế nào, hắn nói tiếp:
“Cho dù không niêm phong cũng không có nghĩa Xích Phong Các đã thoát ly hiềm nghi, cho nên Lục Phiến Môn ta quyết định liệt Xích Phong Các vào đối tượng giám sát trọng điểm, mỗi ngày đều có bộ khoái chuyên môn trông coi cửa ra vào.”
“Bất cứ kẻ nào tiến vào Xích Phong Các mua đan dược đều có hiềm nghi là dư nghiệt Ngô quốc.”
“Cho nên chỉ cần người đi vào Xích Phong Các mua đan dược phải đi Lục Phiến Môn một chuyến, sau khi thoát khỏi hiềm nghi lại thả ngươi ra ngoài cũng không muộn.”
“Các ngươi yên tâm, Lục Phiến Môn sẽ không oan uổng người tốt, cũng không bỏ qua người xấu nào, chỉ cần các ngươi trong sạch vô tội thì chúng ta sẽ thả các ngươi ra ngoài.”
Tô Tín vừa nói lời này ánh mắt chưởng quầy Xích Phong Các tối sầm suýt ngất
đi.
Đám người chung quanh giật mình, bọn họ đã biết rõ việc này không đơn giản như thế, Tô Tín chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tô Tín làm như vậy đang nói rõ với người chung quanh: ta đang nhắm vào Lạc Vũ sơn trang, các ngươi ai dám đi Xích Phong Các mua đan dược chính là kẻ địch của Tô Tín ta, ngươi có hiềm nghi là dư nghiệt Ngô quốc, như vậy nên theo ta về Lục Phiến Môn một chút.
Về phần Tô Tín nói cái gì chỉ cần ngươi trong sạch Lục Phiến Môn sẽ thả các ngươi ra ngoài, lời này có quỷ mới tin tưởng.
Tiến vào Lục Phiến Môn còn có thể cho phép ngươi ra ngoài sao? Lục Phiến Môn nói ngươi là dư nghiệt Ngô quốc, ngươi chính là dư nghiệt Ngô quốc.
Tô Tín nói như vậy chẳng khác gì uy hiếp trần trụi.
“Đi, ta nói cũng nói thế thôi, các vị nên suy nghĩ cẩn thận mới được, ta còn phải đi tới châu phủ khác một chuyến.
Đợi đến lúc Tô Tín rời đi, phần đông võ giả nơi này nhìn nhau sau đó rời đi, đặc biệt những người mua đan dược tại Xích Phong Các rời đi còn nhanh hơn ai khác.
Còn có thế lực tam tưu đã sớm bàn tốt giá cả với chưởng quầy Xích Phong Các, hắn muốn mua Xích Linh Đan số lượng lớn và giao tiền đặt cọc cũng lặng lẽ quay người rời đi, hắn cũng không muốn thu hồi tiền đặt cọc lúc nãy.
Tô Tín đã nói rõ, nếu ai dám mua đan dược của Xích Phong Các chẳng khác gì không muốn sống.
Bọn họ đều là tiểu thế lực tam lưu và võ giả tán tu không thế lực, đối mặt với tồn tại như Lục Phiến Môn liền tránh né thật xa.
Chưởng quầy Xích Phong Các nhìn cửa hàng vắng bóng người liền khóc không ra nước mắt, hắn biết rõ Tô Tín đã sử dụng độc kế thành công, về sau Xích Phong Các hắn sẽ không bán được viên đan dược nào.
Khách hàng chính của Xích Phong Các chính là tiểu thế lực tam lưu và tán tu.
Thế lực nhị lưu và nhất lưu tự nhiên có con đường tìm tài nguyên tu luyện cho mình, người ta cũng không thèm Xích Linh Đan bản đơn giản hóa của Lạc Vũ sơn trang.
Tiểu thế lực tam lưu và võ giả tán tu không dám chọc Lục Phiến Môn, uy hiếp của Lục Phiến Môn chẳng khác gì bùa đòi mạng, không có kẻ nào không sợ chết dám đi vào mua đan dược, bởi vì ngươi vừa ra ngoài liền bị mời đi Lục Phiến Môn uống trà.
Kế hoạch của Tô Tín không có đình chỉ, một Xích Phong Các tại Giang Nam phủ còn không đủ, Tô Tín muốn Lạc Vũ sơn trang không bán được viên đan dược nào trên toàn Giang Nam đạo.
Trong Lạc Vũ sơn trang, đám người Quý Vô Không còn không biết Tô Tín trả
thù.
Thời điểm rời khỏi Khánh Dương phủ lần trước, Tô Tín uy hiếp muốn tặng cho hắn một phần đại lễ, Quý Vô Không cũng không có xem lời này là việc quan trọng.
Trên người Tô Tín có hào quang Lục Phiến Môn che chở, Lạc Vũ sơn trang không cách nào đối phó Tô Tín quá hiển nhiên, Tô Tín cũng không thể làm gì Lạc Vũ sơn trang.
Lạc Vũ sơn trang có mấy tên võ giả Hóa Thần Cảnh và một võ giả Dung Thần Cảnh, bọn họ có thực lực nghiền áp tất cả, những mưu kế của Tô Tín có thể đối phó thế lực nhị lưu nhưng không thể đối phó Lạc Vũ sơn trang, bởi vì Tô Tín làm thế không có tác dụng gì.
Cho nên Quý Vô Không cho rằng Tô Tín chỉ thuận miệng nói lời uy hiếp mà thôi, hiện tại đã qua hơn mười ngày, Lục Phiến Môn còn không có động tĩnh nào khác, điều này cũng làm Quý Vô Không triệt để yên tâm.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG
Phong Thất Nguyệt