Chương 842 - Đánh Nát Tâm Linh (2)
Mỗi người đều có tín nhiệm thuộc về mình, một khi tín niệm này sụp đổ, đặc biệt là đối với loại người cố chấp như Giác Nghiêm là vô cùng khủng bố.
Giác Nghiêm vẫn tin tưởng vững chắc mình đuổi tận giết tuyệt ác tặc hung đồ là không sai, hắn giết một người có thể cứu mười người, chính mình thật ra đang mang tâm bồ tác dùng thủ đoạn tu la mà thôi.
Nhưng trong ảo cảnh của Tô Tín biểu hiện, mặc dù Giác Nghiêm biết là giả nhưng hắn vẫn hoài nghi mình làm đúng hay làm sai, vạn nhất thực xuất hiện loại tình huống này thì làm sao bây giờ? Có phải chính mình là tội nhân võ lâm và Thiếu Lâm tự hay không?
Loại ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Giác Nghiêm và không bỏ đi được, hắn hoàn toàn không chú ý tới tình cảnh của chính mình.
Trong nháy mắt hắn thất thần, Tô Tín lại không có dừng tay, trong mắt bắn ra sát cơ sâm lãnh.
Cho dù thù hận trong quá khứ hay thù hận gần đây, Tô Tín đã kết thành tử thù với Thiếu Lâm tự, điểm này không cần hoài nghi.
Chính bởi vì như thế, hắn không có băn khoăn khi hạ sát thủ với Giác Nghiêm.
Huống chi Giác Nghiêm lúc trước cũng không lưu thủ với Tô Tín, nếu như Tô Tín không phải nắm chắc bát chủ bài, chỉ sợ hắn đã bị Giác Nghiêm phế bỏ tu vi, ném vào trong Trấn Ma Tháp.
Phi Huyết Kiếm ra khỏi vỏ, khí huyết sát đầy trời quét qua và bay về phía Giác Nghiêm.
Giác Nghiêm vô ý thức né tránh nhưng vẫn bị một kiếm chém bay, khí huyết sát xâm nhập vào cơ thể, hắn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt người bên Thiếu Lâm tự thay đổi, bọn họ cũng nhìn ra Tô Tín muốn hạ sát thủ!
- Dừng tay! Lần này chúng ta nhận thua!
Võ giả Hóa Thần Cảnh Thiếu Lâm tự vội vàng hô to.
Nhưng Tô Tín lại cười nói sâm lãnh:
- Thật có lỗi, đây là đấu sinh tử, không có cách nói nhận thua.
Vừa mới dứt lời, Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí của Tô Tín xuất hiện, trên người Giác Nghiêm xuất hiện hơn mười vết máu.
Thân thể Giác Nghiêm tu luyện Kim Cương Bất Phôi Thần Công, nhưng không có chân khí gia trì nên yếu kém không chỉ một bậc, dễ dàng bị kiếm của Tô Tín gây tổn thương.
Trong phần đông tăng nhân của Thiếu Lâm tự, sốt ruột Giác Nghiêm nhất chính là sư huynh Giác Trần, hắn và Giác Nghiêm đều là cô nhi, được một lão tăng Thiếu Lâm tự La Hán đường nuôi lớn, song song tấn chức Hóa Thần Cảnh.
Hiện tại nhìn thấy Giác Nghiêm không có sức hoàn thủ khi đối mặt Tô Tín, Giác Trần không nhịn được quát lên:
1.Tô Tín! Nếu ngươi dám giết Giác Nghiêm, ngươi có tin Thiếu Lâm tự ta chắc chắn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, mặc dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng thế phải giết ngươi!
Mọi người lúc này đều lắc đầu, trong lòng tự nhủ người Thiếu Lâm tự thật sự bị
ép không còn đường lui, thậm chí nói ra cả lời này.
Hắn cũng quá ngu ngốc, nói lời này với loại người như Tô Tín chẳng khác gì đang ép Tô Tín giết Giác Nghiêm.
Quả nhiên, sau khi Tô Tín nghe xong lời này thì trên mặt xuất hiện một tia lạnh lùng:
1.Trốn? Tô Tín ta cho tới bây giờ sẽ không trốn, nếu ngươi muốn giết ta, ta tùy thời xin đợi, hiện tại nha, ngươi nên cất kỹ đầu của Giác Nghiêm đã!
Tô Tín vừa dứt lời, liên tục sử dụng vô hình kiếm khí, Thiên Sương Quyền, Tam Chỉ Đạn Thiên, trực tiếp đánh Giác Nghiêm phun máu tươi, cho dù hắn có nội tình Kim Cương Bất Phôi Thần Công cũng không thể ngăn cản công kích cấp bậc này.
Đôi mắt mấy người Thiếu Lâm tự đỏ rực, bất chấp những anh linh chiến tướng sau lưng, vội vàng quay người tấn công Tô Tín.
Tuy những anh linh chiến tướng đều không có linh trí, bắt được một đối thủ sẽ tử chiến đến cùng, tuy bọn họ muốn đi cứu viện nhưng lại bị anh linh chiến tướng sau lưng cuốn lấy, làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không thể thoát thân ra được.
Lúc này Giác Nghiêm đã hấp hối dưới công kích của Tô Tín, mỗi đạo kiếm khí của Tô Tín chém ra đều mang theo từng đám huyết nhục lớn giống như lăng trì, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Tất cả mọi người biết rõ Tô Tín không phải cố ý như thế, mà là thân thể Giác Nghiêm quá mạnh mẽ, không có biện pháp một kiếm trí mạng, nhìn thấy cảnh tượng như thế, mọi người nơi này cảm giác thân thể run rẩy, chỉ có hai chữ xuất hiện tại trong đầu bọn họ, đó chính là ‘ tên điên ’!
Đúng vậy, trong mắt bọn họ Tô Tín chính là một tên điên, một tên điên từ đầu tới đuôi.
Cho dù người phương nào đối mặt Thiếu Lâm tự đều lưu một đường, dù sao Thiếu Lâm tự đã từng là võ lâm chí tôn, cho dù ngươi đang ở trong thành Thịnh Kinh, Thiếu Lâm tự không trực tiếp đánh đến tận cửa, nhưng ngươi có thể bảo chứng cả đời mình sẽ ở lại trong thành Thịnh Kinh sao?
Bởi vì chút ân oán lúc này, Tô Tín liền kết thành đại thù sinh tử với Thiếu Lâm tự, người khác cho rằng làm như thế là không khôn ngoan, nhưng đồng thời bọn họ nhìn thấy điên cuồng trong con người của Tô Tín!
Lô Viễn Sơn đang xem cuộc chiến từ xa, hắn chỉ Tô Tín đang hành hạ Giác Nghiêm đến chết, ngữ khí nghiêm túc nói với Lô Uyển Đình:
1.Hiện tại ngươi còn muốn gả cho Tô Tín hay không? Nếu như ngươi muốn hủy Lô gia, vậy ngươi đi thôi, ta tuyệt đối không ngăn cản!
2.Ngươi muốn gả cho hào kiệt cái thế, nhưng đáng tiếc Tô Tín không phải, người này là kiêu hùng, nhưng đồng thời cũng là tên điên chân chính!
3.Nói thực ra ta nhìn không thấu người này, hắn có khả năng hùng bá giang hồ, trở thành cự đầu một phương, cũng có khả năng sẽ chết ngay sau đó.
4.Nhưng cho dù như thế nào, loại nhân vật này cũng không phải ngươi có thể khống chế được, cũng không phải đối tượng Lô gia muốn quan hệ thông gia.
Lô Uyển Đình nhìn Tô Tín trước mắt đang hành hạ Giác Nghiêm đến chết, ánh mắt lạnh như băng mang theo điên cuồng, rốt cục nội tâm của nàng dao động.
Lúc trước nàng nhìn thấy Tô Tín lấy một địch trăm đầy phóng khoáng, cho rằng Tô Tín là hào kiệt cái thế.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng lại phát hiện mình hiện tại vẫn chưa hiểu Tô Tín.
Đúng như Lô Viễn Sơn nói, nếu nàng cố ý muốn gả cho Tô Tín, làm như vậy không khác gì hủy Lô gia.
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt