Chương 265 - Chúc Ngôn Tín Bại Sự Có Thừa (1)
Chúc Ngôn Tín đi trộm Xích Viêm Hỏa Liên rất thuận lợi, thậm chí thuận lợi tới mức hắn không dám tin tưởng.
Sau khi cầm được Xích Viêm Hỏa Liên, Chúc Ngôn Tín còn cẩn thận nhìn thứ
này.
Bề ngoài Xích Viêm Hỏa Liên có màu đỏ thẫm do kim loại chế tạo thành, nó có hình dạng như hoa sen, bên trong có độc châm rậm rạp chằng chịt, cho dù mở cánh sen ra, bên trong còn có một ít cơ quan phức tạp làm người ta hoa mắt.
Xích Viêm Hỏa Liên là hàng cao cấp, Chúc Ngôn Tín chưa từng gặp qua, hán nhìn thấy Xích Viêm Hỏa Liên rất thật như vậy, cho dù mình không hiểu kết cấu nhưng nó tuyệt đối là thật.
Hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cầm lấy Xích Viêm Hỏa Liên trực tiếp xuống núi, chuẩn bị mang đầu Tô Tín quay về.
Chúc Ngôn Tín một lòng muốn lập công trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh, đáng tiếc hắn cũng biết mình có bao nhiêu cân lượng.
Thời điểm Thượng Quan Ngạn Khanh không có mời chào nhân thủ ở Tương Nam thì hắn đã đi tới nịnh nọt Thượng Quan Ngạn Khanh trước, lưu một ấn tượng tốt.
Nhưng nếu Thượng Quan Ngạn Khanh mời chào võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, dùng thực lực Khí Hải Cảnh của hắn sẽ bị vứt bỏ sang một bên.
Chính bởi vì như thế, Chúc Ngôn Tín mới cần lập một đại công, như vậy có thể bảo trụ địa vị của mình trước mặt Thượng Quan Ngạn Khanh.
Cầm Xích Viêm Hỏa Liên xuống núi, Chúc Ngôn Tín đang nói thầm trong lòng: “Hàn Nghiễm ah Hàn Nghiễm, Xích Viêm Hỏa Liên của ngươi ta vui lòng nhận cho, dù sao ngươi co đầu rụt cổ tại Hoa Âm sơn, đoán chừng cả đời này không sử dụng tới bảo vật như vậy.
Lúc này ở Thường Ninh phủ, Tô Tín vẫn còn buồn bực chờ thời gian trôi qua, nhưng Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn chưa tới tìm hắn.
Chẳng lẽ Thượng Quan Ngạn Khanh thật ẩn nhẫn hay có chuyện gì đó trì hoãn?
Tô Tín không định ngây ngốc lâu tại Tương Nam, cho nên có thể mau chóng giải quyết Thượng Quan Ngạn Khanh vẫn phải làm thỏa đáng một ít.
Lúc này bên ngoài đường khẩu có tiếng huyên náo xôn xao, một tên bang chúng vội vàng chạy vào bẩm báo: “Bang chủ, có người nháo sự ở bên ngoài!”
Tô Tín cùng Hoàng Bỉnh Thành nhìn nhau, là Thượng Quan Ngạn Khanh đến?
Nhưng chờ bọn họ đi ra liền phát hiện đó là một tên thanh niên Tiên Thiên Khí Hải Cảnh, thần sắc hắn đầy ngạo nghễ.
Người này không cần hỏi, hắn chính là Chúc Ngôn Tín đi cả đêm tới Thường Ninh phủ.
Nhìn thấy đám người Tô Tín đi ra, Chúc Ngôn Tín lập tức làm ra vẻ ngạo nghễ, nói: “Ngươi là Tô Tín? Ha ha, ngươi vượt qua Thượng Quan công tử một vị trí trên Nhân Bảng còn chưa tính, lại còn uy hiếp Thượng Quan công tử, là ai cho ngươi lá gan này?”
Hai tay Chúc Ngôn Tín chắp sau lưng vẫn cầm chặt Xích Viêm Hỏa Liên, biểu hiện trên mặt càng liều lĩnh: “Hiện tại ta cho ngươi cơ họi, nếu ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta mang theo ngươi về Hoa Âm sơn thỉnh tội và đầu nhập vào Thượng Quan công tử, khi đó ngươi còn có thể lưu một mạng, nếu không hậu quả
chính ngươi cân nhắc!”
Tô Tín và đám người Lý Phôi nhìn nhau, đây là kẻ cực phẩm nào thế này?
Người này là tên điên hay sao?
Hắn chỉ có thực lực Tiên Thiên Khí Hải Cảnh mà thôi, hiện tại lẻ loi một mình tới Thường Ninh phủ nói lời này với Tô Tín, Tô Tín thật sự muốn hỏi là ai cho hắn lá gan này?
Mặt hàng với thực lực như thế, cho dù Tô Tín không tự mình ra tay, Lý Phôi mang theo hơn vạn bang chúng Phi Ưng Bang và dùng chiến thuật biển người vẫn có thể giết dễ dàng.
Nhưng trực giác Tô Tín nói cho hắn biết người này không đúng.
Có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên đương nhiên không có ai là người ngu, gia hỏa này cuồng ngạo trước mặt hắn như vậy không phải hành vi người bình thường có thể làm ra được.
Nếu đối phương không phải người ngu ngốc vậy thì chứng minh hắn có lực lượng đầy đủ mới dám đứng ở đây nói lời cuồng vọng như vậy.
Thần sắc Tô Tín lạnh lẽo, vừa định ra tay, hắn nhìn thấy Chúc Ngôn Tín lấy Xích Viêm Hỏa Liên trong tay ra, cười lạnh và ấn cơ quan.
“Trốn!”
Tô Tín chưa từng tâấy qua Xích Viêm Hỏa Liên, nhưng nhìn bộ dạng Chúc Ngôn Tín thì biết đồ chơi này không phải thứ gì tốt, hắn đang chuẩn bị toàn lực ra tay ngăn cản thì cảnh tượng kế tiếp làm đám người Lý Phôi sửng sốt.
Bên cạnh mình lâm vào khẩn trương nhưng ngón tay Chúc Ngôn Tín đặt lên chốt mở cơ quan Xích Viêm Hỏa Liên nhưng không có gì xảy ra, chỉ có âm thanh cơ quan va chạm nhưng Xích Viêm Hỏa Liên lại không sinh ra biến hóa nào.
Chúc Ngôn Tín đổ mồ hôi lạnh như mưa, đồ chơi này bị hư.
Đám người Hoàng Bỉnh Thành lúc này cười lạnh, cả đám nhìn Chúc Ngôn Tín với ánh mắt không có hảo ý.
Làm chúng ta hoảng sợ một phen, bọn họ không nghĩ tới lại là phô trương thanh
thế.
Tô Tín điểm một chỉ về phía trước, trực tiếp đánh Chúc Ngôn Tín bay ra xa, chỉ lực cường đại rót vào trong kinh mạch Chúc Ngôn Tín, hắn phun máu tươi như mưa.
Hoàng Bỉnh Thành cười lạnh nói:
“Thượng Quan Ngạn Khanh cũng quá khôi hài, không ngờ phái tên phế vật tới nơi đây.”
“Ta nói bang chủ, nếu không chúng ta nên đánh tới tận cửa đi, thủ hạ Thượng Quan Ngạn Khanh toàn mặt hàng này thì chúng ta sợ gì chứ?”
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt