Chương 339 - Nhân Nghĩa Vô Song Giang Hạc Lưu (1)
Trang chủ Nhân Nghĩa Trang Giang Hạc Lưu có dáng vẻ chừng năm mươi tuổi, tướng mạo đường hoàng, ba sợi râu đọng ở dưới cằm, càng làm hắn trở nên bất phàm trong mắt kẻ khác.
Nhìn thấy Giang Hạc Lưu đi ra, một đám nhân sĩ võ lâm chắp tay chào.
“Mấy năm không gặp, phong thái Giang trang chủ vẫn như xưa.”
“Lần trước Trần gia ta có ân oán với Hải Sa Bang, cũng may nhờ có Giang trang chủ ngươi điều tiết, lúc này mới miễn cho hai bên đại chiến một hồi, Trần mỗ vô cùng cảm kích ah.”
“Giang thế bá, gia sư phân phó ta khi tới đây đưa tặng cho ngài một vò rượu trăm năm, dùng cảm tạ ân viện thủ của ngài năm xưa.”
Một đám người chào hỏi thì chào hỏi, nói cảm tạ thì nói cảm tạ, Giang Hạc Lưu đáp lễ từng người và ngồi xuống chủ vị.
Ho khan một tiếng, Giang Hạc Lưu lúc này nói: “Hôm nay các vị có thể tới Nhân Nghĩa Trang gặp nhau, đó chính là duyên phận, đều là đồng dạo giang hồ, không cần giữ lễ tiết, tất cả mọi người an vị đi.”
Cả đám người chắp tay sau đó dều ngồi xuống trong đại sảnh.
Giang Hạc Lưu cười nói: “Giang Nam hội năm nay lại tới gần, thế hệ trẻ của võ lâm tề tụ tại đây, những tuấn kiệt trẻ tuổi thế hệ này mạnh hơn trước rất nhiều.”
“Nhìn thế hệ trẻ không ngừng phát triển, ta liền cảm giác mình lại già đi một năm, hiện tại nhìn thấy nhiều tuấn kiệt võ lâm đang tập trung nơi này ta cũng cảm thấy an ủi, những người này chính là trụ cột chính đạo ah.”
Trong Nhân Bảng có không ít võ giả tu vi Thần Cung cảnh giống Giang Hạc lưu, với thân phận của hắn nói ra lời này làm người ta không cảm thấy có gì không ổn.
Giang Hạc Lưu vốn là tiền bối giang hồ, hắn sáng tạo Giang Nam Nhân Nghĩa Trang, luận địa vị giang hồ cũng không kém gì các Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư, thậm chí có danh khí còn lớn hơn rất nhiều.
Huống hồ đừng nhìn Giang Hạc Lưu chỉ là võ giả Thần Cung Cảnh, thực lực của hắn đã được công nhận a, qua ba mươi tuổi đã đột phá Thần Cung Cảnh đỉnh phong, tương lai đột phá Nguyên Thần Cảnh cũng không phải việc khó gì, nếu không bởi vì cứu người mà bị Hoàng Tuyền giáo trọng thương, nói không chắc hiện tại hắn đã là Nguyên Thần Cảnh võ đạo tông sư.
Sau khi Giang Hạc Lưu nói xong, một tên trung niên cầm kiếm thở dài nói: “Thực lực tuấn kiệt võ lâm thế hệ này mạnh hơn thế hệ trước không ít, nhưng đáng tiếc những năm gần đây người trong ma đạo tro tàn lại cháy.”
“Thiên Phong kiếm phái chúng ta nằm bên cạnh Thất Sát Ma Cung, đệ tử ma đạo tâm ngoan thủ lạt, một lời không hợp liền động thủ giết người, người Thiên Phong kiếm phái chết trong tay bọn chúng không một trăm cũng tám mươi.”
“Gần đây chưởng môn đều suy nghĩ rất nhiều, nếu thật không được thì Thiên Phong kiếm phái cũng chỉ có thể dọn đi, không thể trêu vào, chúng ta trốn còn không được sao?”
Những người khác cũng tiếp lời: “Đúng vậy a, những năm gn đây thiên hạ thái bình, cường giả chính đao chung ta nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng đám ma đạo cũng không nhàn rỗi, gần đây ta nghe nói Bạch Liên giáo biến mất vài chục năm lại ló đầu ra, đây không phải việc tốt ah.”
“Ngày xưa Đông Tấn suy bại cũng là do Bạch Liên giáo âm thầm gây sóng gió, nếu như Bạch Liên giáo có xu thế tro tàn lại cháy lần nữa, việc này với chính đạo chúng ta cũng không phải chuyện may mắn.”
Đối với người võ lâm chính đạo, bọn họ chán ghét võ giả ma đạo chính là vì bọn họ không tuân thủ quy củ, tùy ý giết chóc.
Nhưng cửu ngục tà ma xưa nay đồng khí liên chi, thời điểm thực lực ma đạo mạnh nhất thậm chí áp đảo chính đạo không ngẩng đầu lên được.
Tuy những năm gần đây ma đạo suy bại nhưng cửu ngục tà ma lại vĩnh viễn sẽ không biến mất, sau khi an ổn vài chục năm, những ma đầu kia bắt đầu làm ầm ĩ.
Mắt thấy chủ đề biến thành nặng nề, Giang Hạc Lưu cười ha hả nói: “Chỉ cần võ lâm chính đạo chúng ta một lòng, cho dù tà ma ngoại đạo càn rỡ thế nào cũng vô dụng.”
“Vừa vặn thừa dịp hôm nay mọi người tụ tập tại đây, ta sẽ giới thiệu với các vị hai trẻ tuổi tuấn kiệt, về sau chính đạo chúng ta cũng phải do những người trẻ tuổi chèo chống rồi.”
Mọi người đều hiếu kỳ nhìn sang Giang Hạc Lưu, không hai vị trẻ tuổi tuấn kiệt kia là ai mà Giang Hạc Lưu tôn sùng như thế.
Giang Hạc Lưu vỗ vỗ tay, lúc này ở hậu đường có hai người trẻ tuổi đi ra, một người Thần Cung Cảnh, một người Linh Khiếu Cảnh.
Võ giả Linh Khiếu Cảnh mặc cẩm y đẹp và quý giá, tay cầm quạt xếp, dung mạo tuấn lãng, khóe miệng luôn nở nụ cười tà dị.
Võ giả Thần Cung Cảnh có thần thái và dáng vẻ rất bình thường, hắn mặc áo vải xanh rất mộc mạc, tướng mạo cũng là thường thường, sau lưng hắn cõng một thanh đao và một thanh kiếm, tất cả đều dùng tơ lụa quấn quanh.
Giang Hạc Lưu chỉ vào tên võ giả Linh Khiếu Cảnh và nói: “Vị này chính là con trai độc nhất của đại đương gia Kim Ngọc Lâu trong thiên hạ thất bang, ‘ Hoa
Khai Mãn Đường ’ Lưu Thiên Phóng, bài danh bốn mươi ba Nhân Bảng ‘ Dạ Lưu Thủ ’ Lưu kiêu.”
Vừa nghe được Giang Hạc Lưu giới thiệu, mọi người lập tức kinh ngạc, địa vị của người này quá kinh người..
TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ
THỐNG
Phong Thất Nguyệt