So với phòng bếp đơn sơ trống trải nhà Trần Tú Tú thì phòng bếp Giang gia đầy đủ hết các loại công cụ gia vị, để không độc chết bạn tốt, Giang Phong quyết định trước tiên nấu cháo ở nhà đã, xem có ra gì không rồi mới suy xét xem có nên mang sang không.
Trứng vịt Bắc Thảo cắt nát, ướp thịt nạc, sau một hồi bận trước bận sau, Giang Phong đi ra khỏi phòng bếp lẳng lặng chờ đợi cháo chín.
Lấy di động ra xem Giang Phong mới phát hiện Vương Hạo đã nhắn cho hắn liên tiếp vài tin rồi.
Chuột: Phong ca, nồi cơm điện thì ấn nút nào để nấu cơm??!!
Chuột: Phong ca, nấu cơm thì cho bao nhiêu gạo bao nhiêu nước vậy??!!
Chuột: Phong ca, máy biến áp thì điều chỉnh ở mức độ nào??!!
Chuột: Phong ca, cứu bé, cứu bé!!!
Giang Phong:……
Bé cái con mẹ nhà cậu, ở Giang gia chúng ta trên 75 cân thì không được coi là trẻ con nữa.
Chỉ đạo từ xa cho Vương Hạo cách dùng nồi cơm điện như thế nào để nấu cơm chín, Giang Phong lại lướt một vòng bạn bè, lúc này mới nhận được tin nhắn hồi âm của Vương Hạo.
Chuột: Phong ca, quá muộn rồi……
Chuột: Phong ca, em cầu xin anh mau trở lại đi! Em nhớ cơm sườn của anh muốn chết!
Giang Phong:……
Để báo đáp nỗi nhớ nhung của bạn cùng phòng, Giang Phong mở nắp nồi ra chụp một tấm hình cháo còn chưa nấu xong bốc khói hôi hổi, click gửi đi.
Buông di động xuống, bắt đầu quấy cháo trong nồi.
Quấy tầm hơn mười phút, Giang Phong liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, 4 giờ 40 phút, còn chưa tới giờ cơm tối. Tắt lửa đi, đậy vung lại, cứ để trong nồi giữ ấm trước đã.
Mở di động ra, quả nhiên nhận được tin nhắn quỷ khóc sói gào liên tiếp của Vương Hạo.
Nghĩ đến nhiệm vụ chính tuyến, Giang Phong quyết định gọi điện thoại tìm Vương Hạo hỏi một chút tình hình, thuận tiện nhờ hắn hỗ trợ tuyên truyền cửa hàng mới sắp khai trương của nhà mình.
Vương Hạo tuy rằng tình trường thất bại còn thu hoạch được một thân thịt mỡ đuổi không đi nhưng sự nghiệp rất thành công, ở ký túc xá mở một quầy bán quà vặt tung hoành đến hô mưa gọi gió, hơn nửa ký túc xá nam trong trường đều đã thêm WeChat của hắn.
“Uy.” Điện thoại được bắt máy rất nhanh, đầu bên kia truyền đến tiếng Vương Hạo ai oán quỷ khóc sói gào.
“Phong ca, anh không phúc hậu quá đấy, chính mình ở nhà trộm mở bếp nhỏ không thèm để ý đến sống chết của huynh đệ.” Vương Hạo trực tiếp chụp mũ cho Giang Phong.
“…… Cậu không biết ra căn tin mà ăn à?”
“Nghỉ hè rồi căn tin lăn qua lộn lại vẫn chỉ có vài món như vậy, còn khó ăn hơn cơm cho heo ăn, cũng không bật điều hòa, cả một con phố mỹ thực ở cổng sau gần như đóng cửa toàn bộ, quả thực là không cho những sinh viên ở lại học hè như chúng ta một con đường sống mà.” Vương Hạo phàn nàn.
Mùa hè ở thành phố A năm nay nóng không dưới 37 độ, những cửa hàng nhỏ có thể vì một nhúm sinh viên này mà mở cửa mới kỳ quái đấy.
“Cho nên cậu ở trong ký túc xá tự mình nấu cơm trắng?” Giang Phong không hiểu nổi mạch não của Vương Hạo nữa.
“Anh không hiểu đâu, cơm trắng ăn cùng que cay chính là mối lương duyên tốt đẹp để giải nhiệt mùa hè đấy.” Vương Hạo thở dài một tiếng, “Anh gọi điện cho em làm gì, chỉ để khoe là anh ở nhà có thể ăn ngon uống tốt sao?”
“Nói chính sự, cậu có biết ở phố mỹ thực cổng sau trường học có một cửa hàng mới đang trang hoàng chuẩn bị khai trương không?”
“Biết chứ, tin tức của anh còn rất nhanh đấy nhỉ! Cái cửa hàng lớn như vậy, còn có tận hai tầng, biển hiệu cũng chưa treo lên, mỗi ngày em đi ngang qua đều nhìn thấy mấy ông cao to đen hôi đang trông coi, chủ tiệm nhà kia chắc chắn là đặc biệt có tiền!” Vương Hạo cảm thán nói, “Anh nói xem nhà bọn họ bán cái gì vậy? Công ty bảo an cũng không nên mở ở cổng sau trường học chúng ta chứ!”
“…… Đó là cửa hàng mới nhà tôi……”
Điện thoại đầu bên kia trầm mặc trong chốc lát, Giang Phong yên lặng dời điện thoại ra xa lỗ tai, quả nhiên, rất nhanh đã truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Vương Hạo.
“Đm, Phong ca, anh đúng là anh trai em, phú nhị đại thâm tàng bất lộ a!”
“Cút đi! Ông đây hiện tại chính là nghèo nhị đại, cha tôi vì mở cửa hàng kia mà đi mượn một món tiền, bây giờ nhà tôi đang nợ ngập đầu đây này.” Giang Phong cười nói, “Cậu phải giúp tôi tuyên truyền trên WeChat một chút đấy, bằng không sắp tới có khả năng cậu sẽ nhìn thấy tôi đang đi ăn xin ở chân cầu.”