Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt (Dịch)

Chương 6: Cháo Trắng

“Anh muốn nấu cơm à?” Trần Tú Tú không ngăn đón hắn, chỉ châm chọc cười cười, “Nhà em cái gì cũng không có đâu, chỉ có một cái nồi một túi gạo, còn có bột thay cơm nữa.”

Quả nhiên, mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ bia thì trống rỗng.

“Ồ, phải rồi, còn có bia của cha già.” Trần Tú Tú nhìn hắn, “Nguyên liệu nấu ăn của nhà anh hẳn là ở trong tiệm cả rồi, em đói thì hâm nóng chén cháo này ăn là được mà.”

Những lời này từ trong miệng Trần Tú Tú nói ra đủ để cho nhóm chủ quán của mấy quán ăn nhỏ cô từng ăn qua phải khiếp sợ.

Bằng vào lúc trước Trần Tú Tú từ nhỏ đã bị đồng chí Giang Kiến Khang nuôi như cho chim non há mồm ăn kia, sao có thể sẽ ăn một chén cháo thất bại sền sệt lại còn hơi cháy chứ.

“Anh nấu cho em bát cháo trắng.” Giang Phong cũng biết nấu đồ ăn là không có khả năng, đem ánh mắt hướng về phía đồ duy nhất trong phòng bếp có thể nấu ăn – gạo.

Trần Tú Tú ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn Giang Phong nấu cháo.

Người Giang gia không thích uống cháo, muốn uống cũng sẽ không uống cháo trắng, ít nhất phải là cháo tôm tươi, cháo thịt bò cái loại mà làm người ta có thể cảm nhận được hương vị thịt thơm ngon ấy. Cháo trắng nhạt nhẽo vô vị sẽ không có khả năng được xuất hiện trên bàn cơm của Giang gia đâu.

Điểm quan trọng của ninh cháo, chính là phải lấy được tỉ lệ gạo và nước hoàn hảo, nắm giữ được thời điểm điều chỉnh lửa, quấy cho thật đều, làm gạo tròn căng no đủ, đặc lại.

Đương nhiên, mấy cái này Giang Phong đều không làm được.

Hắn chỉ có thể nấu ra được một chén cháo trắng nhạt nhẽo vô vị nhưng mà làm người ta cảm thấy có thể uống hơn nữa uống không chết người mà thôi.

“Chúng ta hình như cũng đã lâu rồi không gặp nhau nhỉ?” Trần Tú Tú đột nhiên nói.

“Ừ, chắc cũng phải gần một năm. Sau khi em vào đại học chúng ta chưa từng gặp mặt.” Giang Phong cẩn thận suy nghĩ.

“Trưa nay anh nhìn thấy em có phải suýt nữa không nhận ra em luôn không, em trước đây béo…… Không ra hình người, giống y như cục thịt viên.” Trần Tú Tú nói, mắt nhìn xuống cánh tay mình.

“Em vốn dĩ không mập mà.” Giang Phong vừa quấy nồi cháo vừa nói, “Ít nhất là trong mắt cha mẹ anh thì em không béo chút nào.”

Với định nghĩa người mập của Giang gia ấy mà, là ít hơn một trăm cân đều không được gọi là béo, chỉ có thể gọi là khỏe mạnh thôi.

Trần Tú Tú bật cười: “Đúng vậy, cũng chỉ có nhà anh là không thấy em béo thôi.”

“Ăn uống kiêng khem để giảm béo hại thân thể, đây là em nói đó.” Giang Phong nói.

Hồi học cao trung mỗi lần tan học Trần Tú Tú đến cửa hàng nhỏ nhà Giang Phong ăn cơm, luôn là vừa ăn thịt vừa cười tủm tỉm nói: “Em cũng biết ăn nhiều thịt thì sẽ mập lên á, nhưng mà sức ăn của em chính là lớn như vậy đó, ăn uống kiêng khem giảm béo nhiều hại thân thể a!”

“Em biết.”

“Từ đầu em cũng muốn vận động để giảm béo, nhưng mà thật sự quá khó, Anh không thể tưởng tượng được đâu một đứa béo 85 cân như em chạy một vòng quanh sân chạy điền kinh có bao nhiêu khó khăn đâu. Ăn uống kiêng khem thì đơn giản hơn, chỉ cần mua thuốc giục nôn, nôn hết ra thì sẽ gầy.”

“Không bao giờ phải mua quần áo ở cửa hàng dành riêng cho người béo, đi ở trên đường cũng sẽ không có những ánh mắt quái dị châm chọc nhìn vào, sau đó thì không cần dùng thuốc giục nôn nữa, nhìn đến đồ ăn mặn dầu mỡ liền sẽ tự động muốn nôn, thật tốt.”

Giang Phong không có cách nào phát biểu ngôn luận, Giang gia trước nay không thiếu người mập, hơn nữa còn là cái loại cao lớn vạm vỡ một người có thể đánh lại mười người mập khác, cũng sẽ không có người đui mù nào dám nói mấy lời nhảm nhí châm chọc, càng sẽ không có người nào trên phố dám dùng ánh mắt quái dị nhìn lại, mà chỉ có rất nhiều người to con vẻ mặt dữ tợn nhìn thấy bọn họ đều trốn tránh thôi.

Giang Phong chỉ có thể yên lặng quấy cháo.

Rất nhanh một nồi cháo trắng bình thường không có gì đặc sắc đã chín.

【 một chén cháo trắng hương vị không tệ】

Đây là lời khen ngợi cao nhất trước nay mà trò chơi này dành cho Giang Phong rồi.

Đem chén cháo trắng đặt trước mặt Trần Tú Tú, trên mặt Trần Tú Tú lại tràn ngập cự tuyệt.

Cô không muốn ăn bất cứ thứ gì, cô tình nguyện cả đời không cần ăn bất cứ thứ gì.

Nhưng cô không thể cự tuyệt ý tốt của Giang Phong được.

Cháo trắng vẫn đang bốc khói nghi ngút, Trần Tú Tú cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng dưa chuột nhỏ nhất.

“Cạp cạp.”

“Đinh, đạt được 10 điểm kinh nghiệm.”

“Ngon lắm ạ.” Trần Tú Tú thấp giọng nói.

Giang Phong:???

Hắn nhớ không nhầm thì đĩa dưa chuột trộn này hình như hơi nhiều dấm mà nhỉ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất