Chương 23 - Bệnh Nhân Nhất Tâm Nhị Dụng!
Thu nhập được đề cao, địa vị xã hội của trung y cũng đã chiếm được một chút thay đổi tương ứng.
Tình huống trước mắt cũng làm tăng số người muốn theo đuổi cái nghề bác sĩ trung y này.
Đáng tiếc bởi vì trung y quá khó học, vẫn không thể sản xuất hàng loạt… Cho nên phóng mắt nhìn toàn bộ Cửu Châu của Hoa Hạ này, một vị trung y tốt vẫn khó cầu như cũ.
Tuy khó là vậy, nhưng vẫn có chỗ tốt, chỉ cần học xong, khẳng định là cơm áo gạo tiền không lo.
Trần Khánh về đến nhà tắm rửa một cái, lại nhân lúc đang giặt quần áo, hắn trực tiếp mở giao diện thuộc tính của mình ra.
【Ký chủ: Trần Khánh】
【Biện chứng: 35/100 (nhập môn)】
【Tứ chẩn: Vọng chẩn 12/100 (nhập môn), văn chẩn 3/100 (nhập môn), vấn chẩn 73/100(nhập môn), thiết chẩn 99999/100000(Đăng Phong Tạo Cực)】
【Đơn thuốc: 69/100 (nhập môn)】
【Châm cứu: Châm thứ 135/1000(Đăng Đường Nhập Thất), ngải cứu 29/100(nhập môn)】
【Nắn xương: 1/100 (nhập môn)]
【Xoa bóp bấm huyệt: 3/100 (nhập môn)】
【Chúc Do Thuật: 0/100 (chưa nhập môn)】
【Kỹ năng: Linh Thức, Đắc Khí】
【Y điểm: 11 (mỗi 01 y điểm có thể nâng lên 10 điểm thuộc tính)】
Hử?
Sao y điểm lại tăng rồi?
Có vẻ như hai bệnh nhân kia hồi phục khá tốt đây.
Trần Khánh nhìn giao diện thuộc tính của chính mình, bỗng nhiên lại phát hiện, hình như số liệu của hạng mục vấn chẩn này đã thay đổi.
Hắn nhớ rõ ràng lúc trước mới là 63, sao lần này lại biến thành 73 rồi?
Hơn nữa hạng mục châm thứ kia cũng có thay đổi.
Nói như vậy, chẳng phải thuộc tính cũng sẽ gia tăng trong quá trình hắn học tập sao?
Ừm… giải thích kiểu này cũng khá là hợp lý!
Nghĩa là nếu hắn vừa học tập, vừa khám bệnh cho người ta, thì tốc độ thuộc tính gia tăng lại có thể tăng nhanh hơn rồi.
Sướng thật!
Sau khi Trần Khánh nhìn kỹ giao diện thuộc tính của mình, hắn không chút do dự bỏ thêm 03 y điểm vào hạng mục vấn chẩn.
Khiến cho vấn chẩn cuối cùng cũng vượt mốc 100, từ nhập môn biến thành Đăng Đường Nhập Thất.
Đồng thời, Trần Khánh lại thêm 08 y điểm còn lại vào hạng mục biện chứng, cũng làm cho cấp bậc của biện chứng đạt tới Đăng Đường Nhập Thất luôn.
Cứ như vậy, Trần Khánh hắn sẽ gần như không có điểm yếu gì rồi.
Về phương diện chẩn đoán bệnh, thiết chẩn của hắn gần như đã đạt tới trình độ người bình thường không thể theo kịp nổi, hiện tại vấn chẩn cũng đạt tới trình độ Đăng Đường Nhập Thất, đủ để phối hợp với thiết chẩn rồi. Dựa trên cơ sở này, chỉ cần hắn cẩn thận một chút, cố gắng làm sao cho bản thân có thể chẩn đoán chính xác nhất, không xuất hiện sai lầm là được.
Muốn chẩn đoán bệnh chính xác, đương nhiên điểm mấu chốt nhất chính là biện chứng.
Hiện tại biện chứng của Trần Khánh cũng đạt đến cấp bậc Đăng Đường Nhập Thất rồi, hắn cũng rất muốn nhìn xem khi chính mình lại khám bệnh cho bệnh nhân, rốt cuộc sẽ sinh ra biến hóa gì.
......
Sáng sớm hôm sau, Trần Khánh đến phòng khám số 5.
Hôm nay hắn đến sớm hơn bất cứ ai, chính vì muốn những bệnh nhân kia có thể đăng ký lựa chọn mình trước những người khác.
Dù sao hắn cũng là bác sĩ mới đến, mấy thứ như danh tiếng gì đó đều không bằng những người khác, nếu như còn không chăm chỉ, khẳng định là chẳng có một ai sẽ nguyện ý tìm tới hắn xem bệnh.
Cũng không biết có phải gặp may hay không, mới sáu giờ rưỡi, khi hắn vừa ngồi xuống chưa đầy ba phút, đã có một người đàn ông mang kính râm đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai đi đến phòng khám.
Dù cách ăn mặc của người này có chút kỳ quái như vậy, nhưng Trần Khánh vẫn không cảm thấy kinh ngạc.
"Mời ngồi, anh cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"
Đối mặt với câu hỏi của Trần Khánh, người đàn ông quấn mình kín mít này lập tức mở miệng nói: "Cũng không có gì không thoải mái, chỉ có cảm giác tim đập hơi nhanh chút thôi."
Trái tim không thoải mái?
Trần Khánh gật gật đầu: "Anh đưa tay ra để tôi bắt mạch cho anh."
Người đàn ông lập tức làm theo.
Sau khi Trần Khánh tiếp xúc với cổ tay đối phương, trong đầu hắn lại hiện ra mấy âm thanh quen thuộc.
"Thận thủy thật thảm, cảm giác nó đã nhỏ hơn một vòng so với năm ngoái."
"Nói nhảm vừa thôi, hắn vừa hưng phấn thận thủy lại phải liều mạng cung cấp, mỗi ngày tích góp được chút tinh huyết nào đều bị hắn ném ra ngoài cả rồi, thận thủy có thể không nhỏ sao?"
"Hắn không chỉ muốn, còn thường xuyên xem nữa cơ, mỗi ngày đều tìm kiếm một đống trang web trên điện thoại di động."
"Đàn bà thì có cái gì đẹp mà xem chứ? Ta thật sự không thể nào hiểu nổi, mỗi lần hắn tưởng tượng, ta đều phải liều mạng nhảy nhót, chọc bực ta thì mọi người cùng nhau cá chết lưới rách."
Ừm?
Trần Khánh kỳ quái nhìn về phía người đàn ông này.
Chẳng lẽ mỗi ngày ở nhà tên này đều nhất tâm nhị dụng?
(Nhất tâm nhị dụng: là ám chỉ 1 suy nghĩ nhưng chia làm 2 luồng cảm nhận và tác dụng, cũng tương tự như 1 cái đầu nhưng có 2 lối suy nghĩ khác nhau, cũng có thể hiểu là cùng 1 lúc làm 2 việc.)