Hệ Thống Trung Y

Chương 26 - Tôi Phục Tùng!

Chương 26 - Tôi Phục Tùng!


"Ngay khi nó phát hiện ra hết thảy những điều anh đang làm không còn gây hại cho nó nữa, nó cũng sẽ tặng lại cho anh thứ cảm thụ khác hẳn hiện giờ. Nếu anh thật sự có ý muốn quay trở lại dáng vẻ trước kia, dù một chút xíu thôi cũng được, tôi nhất định sẽ giúp anh, nhưng với một điều kiện, anh phải phục tùng theo mỗi một câu điều kiện mà tôi nói ra!"
Những lời nói của Trần Khánh giống như một cán búa tạ đập thẳng vào lồng ngực Trương Hiền Lượng.
Đến bây giờ, gã mới hiểu vì sao bình thường bản thân cứ như bị ma xui quỷ khiến, mỗi ngày đều không làm gì ngoài những chuyện kia.
Rõ ràng gã cũng muốn thay đổi, nhưng làm cách nào cũng không thể xóa tan những loại tư duy, suy nghĩ ra khỏi đầu.
Ngay khi gã đang khổ sở kháng cự lại nó, thân thể đã có phản ứng rồi.
Tới cuối cùng, dưới một loại ép buộc, thúc giục của "Bản năng", toàn bộ những kháng cự của gã đều lần lượt bị đánh tan, gã lần lượt rơi vào trong đó, lại lần lượt chịu đựng loại cảm giác ghê tởm và tội lỗi… mỗi ngày trôi qua, gã đều phải hứng chịu một vòng tuần hoàn đau khổ như vậy.
Từ sau khi tình trạng này bắt đầu, gã dần trở nên nhát gan, không dám nói chuyện yêu đương với bất cứ ai, chỉ cần ngồi cùng một chỗ với người mình thích, trong đầu gã sẽ không còn muốn làm bất cứ chuyện gì nữa, chỉ chăm chăm nghĩ tới nó, có làm cách nào cũng không xua tan được.
Dần dần đến cả cha mẹ cũng bắt đầu trách móc gã, bạn bè cũng bắt đầu xa lánh gã, ngay cả trên công việc, gã cũng mắc phải sai lầm chồng chất chỉ vì tâm trí thường xuyên lơ đãng, không tập trung.
Ở trong mắt người bên ngoài, gã chính là hình tượng của một tên phế nhân (kẻ vô dụng).
Ngày ấy, gã từng là một thiếu niên đứng trên sân bóng với tư thế oai hùng hiên ngang…
Đôi tay này cũng từng được nắm bàn tay của cô gái trong lòng thầm mến…
Nhưng hiện giờ, gã chỉ có thể tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, hết đêm đến ngày làm những chuyện mà bản thân cũng khó mở miệng nói ra.
Nếu hỏi gã có hối hận hay không?
Gã sẽ trả lời rằng: đương nhiên là có!
Không một khắc nào trong lòng gã không hối hận!
Hiện tại, bỗng có người nói với gã, gã vẫn có thể trở lại là chính mình của những ngày trước kia.
Câu nói này bỗng thắp sáng toàn thân Trương Hiền Lượng, giống như bản thân đang lơ lửng giữa đêm đen vô tận, chợt tìm được một tia sáng...
Bên dưới chiếc kính râm, nước mắt Trương Hiền Lượng không nhịn được, giàn giụa tuôn ra.
"Tôi phục tùng, cái gì tôi cũng nghe lời anh, chỉ cần anh làm cho tôi trở lại cuộc sống trước kia thôi, anh bảo tôi làm cái gì cũng được."
Thái độ của Trương Hiền Lượng làm Trần Khánh rất vừa lòng.
Chỉ cần bản thân đối phương muốn thay đổi, cũng có nghĩa là người đàn ông này còn cứu được.
Nếu thật sự gặp phải loại người coi tình huống của bản thân là chuyện không quan trọng, hết thảy đều không sao cả, dù y thuật của Trần Khánh cao tới đâu, cũng bất lực.
"Được, anh đã muốn thay đổi, vậy bây giờ tôi hỏi anh vấn đề gì, anh đều phải trả lời chi tiết, anh có nghe hiểu không?" Trần Khánh nói.
Làm sao Trương Hiền Lượng còn dám giấu giếm nữa, gã chỉ biết liên tục gật đầu nói “Được” mà thôi.
Hiện tại gã đã hiểu rất rõ mọi chuyện rồi, Trần Khánh chỉ đơn giản bắt mạch một cái, còn chẳng hỏi câu nào, đã biết lúc ở nhà gã thường làm gì, thì nói dối trước mặt mặt đối phương có khác nào tự rước lấy nhục?
"Có bao giờ anh kiểm tra, thứ xuất ra sau khi bản thân quay tay, có màu gì không?" Trần Khánh hỏi.
Trương Hiền Lượng có chút chần chờ, nhưng tới cuối cùng, gã vẫn nói chi tiết cho Trần Khánh biết: "Là màu… màu trắng, nhưng đã nhạt hơn trước kia rất nhiều."
Kỳ thật, về vấn đề này, Trần Khánh có thể trực tiếp hỏi ngũ tạng của Trương Hiền Lượng, nhưng gã đã tiêu hao quá lớn, thận thủy không còn nói chuyện được nữa, tới cuối cùng, hắn chỉ có thể hỏi bản thân đối phương thôi.
Trần Khánh nói: "Ừm, xem ra tình trạng của anh còn chưa đến mức quá nghiêm trọng, nếu có máu lẫn trong đó, sẽ cực kỳ khó khăn."
Ở chỗ đó còn có thể ra máu sao?
Trương Hiền Lượng lấy làm kỳ quái hỏi: "Không phải chỉ trong tiểu thuyết mới có tình huống ra máu sao?"
Trần Khánh giải thích: "Có câu nói rằng: 'Một giọt tinh, mười giọt máu', chỉ chính là đạo lý này, Ngay ở thời điểm, dục vọng trong lòng anh dâng trào, tinh thần phấn khởi, khí huyết toàn thân anh cũng sẽ dũng mãnh tràn vào bên trong Tinh Cung (1), ruột non sẽ nóng lên làm khí huyết tiến vào trạng thái bốc hơi, làm máu biến thành chất lỏng màu trắng, nếu thứ xuất ra ngoài có lẫn tơ máu bên trong, nghĩa là nhiệt độ trong ruột non của anh không đủ."
(1): Huyệt Tinh Cung, tinh cũng là tủy, chỉ khí huyết trong huyệt đến từ xương sống lưng, cung cũng là cung điện, cái tên Tinh Cung này chỉ nơi xuất phát của cải, vật chất bên trong huyệt đều đến từ xương sống lưng, có cùng cách lý giải với mệnh môn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất