Hệ Thống Trung Y

Chương 40 - Giúp Tôi Cởi Áo Cô Ấy Ra!

Chương 40 - Giúp Tôi Cởi Áo Cô Ấy Ra!


Trương Mỹ Lệ thấy Trần Khánh nói nghiêm trọng như vậy, cũng có chút nghĩ mà sợ .
Phải biết rằng, Âu Dương Tiểu Mật đã thỏa thuận đánh bạc rồi, nếu mấy năm nay cô ấy không thể giúp công ty kiếm được đủ tiền, công ty nhất định sẽ lỗ tới vài trăm triệu.
Bởi vậy, thân thể của cô ấy tuyệt đối không thể gặp chuyện không may!
"Bác sĩ Trần, chắc chắn là anh có biện pháp trị liệu đúng không? Tôi có thể làm phiền anh chữa trị cho Tiểu Mật hay không? Tôi cam đoan với anh từ hôm nay trở đi, sẽ bắt cô ấy phải ngừng sử dụng thuốc giảm cân." Trương Mỹ Lệ nói.
"Mỹ Lệ tỷ, chị..." Âu Dương Tiểu Mật thấy Trương Mỹ Lệ vạch trần bản thân ngay trước mặt mọi người, cô ấy lập tức không nhịn được muốn lên tiếng cứu vãn mặt mũi.
Nhưng ánh mắt vốn quyến rũ của Trương Mỹ Lệ lập tức liếc qua một cái sắc lẻm: "Em ngậm miệng lại, thân thể đã đến tình trạng này còn muốn ương ngạnh với bác sĩ, cẩn thận chị mách ba mẹ em."
Lời này vừa nói ra, Âu Dương Tiểu Mật lập tức không dám nói tiếp nữa.
Đại minh tinh thì đại minh tinh chứ, nhưng để ba mẹ biết chuyện cô ăn bậy thuốc giảm cân té xỉu, bị đưa đến bệnh viện việc này, khẳng định rằng cô sẽ bị ba ba hung hăng đánh cho một trận.
Mấy người Dương Khang đang đứng một bên, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Vị bác sĩ trung y trẻ tuổi này lại nói đúng rồi.
Không sao tin nổi!
Người ta chỉ bắt cái mạch, lại có thể biết chuyện Âu Dương Tiểu Mật uống thuốc giảm cân.
Khó trách Lạc Tiểu Khê lại muốn đưa Âu Dương Tiểu Mật đến Hán Y Đường nho nhỏ này.
Một bác sĩ trung y trẻ tuổi lại có y thuật cao cường đến vậy, chẳng phải y thuật của người khác ở nơi này sẽ càng lợi hại hơn sao?
Dương Khang lặng lẽ nhớ kỹ địa chỉ Hán Y Đường, coi như dự phòng cho bất cứ tình huống nào.
Dù sao đầu năm nay ai không mắc chút bệnh tật? Có nhiều thêm một lựa chọn chắc chắn không phải chuyện xấu.
Trần Khánh cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, thấy Âu Dương Tiểu Mật đã bị răn dạy y như con cháu, và người đồng hành của cô ấy lại lễ phép đúng mặc, gần như cơn giận trong lòng hắn cũng tiêu tan đi rồi.
Xét thấy bản thân cần người bệnh tới cửa, mà tính như thế nào thì chữa khỏi cho cô diễn viên đang bạo hồng (nổi tiếng) này, cũng chẳng làm hắn thiệt được.
Kỳ thực, Trần Khánh cũng biết tới tên tuổi của Âu Dương Tiểu Mật, dù sao hắn cũng có khá nhiều bạn học đều yêu thích cô gái này, ngày thường bọn họ cũng hay bàn luận về cô ấy.
Chẳng qua Trần Khánh vốn không phải người thích đu idol, và gần như hắn không có một chút cảm nắng gì với diễn viên cả.
Những người mà hắn sùng bái, đều là các y giả, khoa học gia có phẩm chất cao quý.
Còn diễn viên? Nói thật, Trần Khánh cho rằng bọn họ không đủ tư cách để hắn theo đuổi, sùng bái.
"Muốn tôi chữa cho cô ấy, điều kiện rất đơn giản, cô ấy phải nghe theo lời nói của tôi, chỉ cần để tôi phát hiện ra cô không chịu làm theo lời tôi nói, vậy xin mọi người đi mời vị cao minh khác. Và đừng nghĩ tới chuyện gạt tôi, bất kể cô làm cái gì, hay ăn cái gì, chỉ cần bắt mạch một cái là biết được toàn bộ." Trần Khánh nói
Niềm vui dâng lên tận lông mày Trương Mỹ Lệ, cô lập tức dùng khuỷu tay khẽ huých Âu Dương Tiểu Mật một cái, ý bảo cô ấy nhanh lên tiếng khẳng định mình sẽ nghe theo lời Trần Khánh nói đi.
Âu Dương Tiểu Mật rất không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt bức bách của Trương Mỹ Lệ, cùng với nỗi sợ hãi bị ba mẹ phát hiện ra việc này, cuối cùng cô ấy vẫn không thể không khuất phục.
"Đã biết." Âu Dương Tiểu Mật phồng hai má tới tận mang tai như con ếch nhỏ.
Trần Khánh đã nghe được câu trả lời thuyết phục, cũng không úp úp mở mở thêm nữa, hắn lập tức nhìn về phía Dương Khang, bình tĩnh nói: "Ba người các anh ra ngoài trước đi.”
Ba người Dương Khang trả lời một câu, sau đó ngoan ngoãn rời khỏi phòng mạch.
"Lạc Tiểu Khê, cô và vị này cởi áo cô ấy giùm tôi." Trần Khánh nói
A! ?
Cởi áo?
Mặt Âu Dương Tiểu Mật lập tức đỏ lên, khẳng định là không thể làm được rồi: “Anh… vì sao anh lại muốn tôi cởi áo?"
Trần Khánh nhíu mày nói: "Cô không cởi áo, tôi châm kim kiểu gì?"
Lạc Tiểu Khê và Trương Mỹ Lệ đều giật mình. Cũng đúng, cách trị liệu trong trung y chỉ có châm cứu mà thôi.
Cái áo này nhất định phải cởi rồi!
Kết quả là, Lạc Tiểu Khê và Trương Mỹ Lệ cùng nhau, chuẩn bị lột áo Âu Dương Tiểu Mật.
"Tôi không châm kim, tôi uống thuốc Đông y, có được không?" Thái độ Âu Dương Tiểu Mật lập tức trở nên mềm nhũn, thậm chí còn có một chút ý tứ cầu xin.
Trần Khánh thu hồi ngân châm, tỏ vẻ không sao cả nói: "Cũng có thể, nhưng so sánh với châm cứu, uống thuốc sẽ có hiệu quả chậm hơn một chút."
Chậm hơn?
Vậy không được rồi!
Trương Mỹ Lệ lập tức nói: "Bác sĩ Trần, hay là cứ châm cứu đi, thời gian của chúng tôi có hạn, rất có khả năng không thể đúng giờ uống thuốc Đông y được."
Âu Dương Tiểu Mật đến nơi này để quay phim, thời gian vốn không cố định, có đôi khi còn phải quay lúc hơn nửa đêm, sao có thể duy trì uống thuốc đúng giờ mỗi ngày được?
Hơn nữa, châm cứu có thể chữa khỏi nhanh hơn, cần gì phải uống thuốc Đông y cho chậm?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất