Hệ Thống Trung Y

Chương 65 - Ứng Cử Viên Dự Bị Cho Bệnh Trầm Cảm!!!

Chương 65 - Ứng Cử Viên Dự Bị Cho Bệnh Trầm Cảm!!!


"Chào chú, là như thế này, cháu tên là Trần Khánh, là bác sĩ hôm nay vừa được điều đến phòng mạch số bốn tọa chẩn. Bác sĩ Sở lâm thời có việc, mới nhờ cháu trực giùm anh ấy nửa ngày. Mời chú ngồi, nếu chú không ngại, có thể để cháu xem bệnh cho chú?" Trần Khánh cười nói.
Hắn không có miễn cưỡng người bệnh nhất định phải tới tìm hắn để xem bệnh!
Nếu đối phương không tín nhiệm hắn, có thể đi phòng khám bệnh khác.
Phiền Chí Siêu vốn đang có chút do dự, bởi vì nhìn thấy Trần Khánh còn nhỏ tuổi như vậy, lại là bác sĩ tọa chẩn của phòng khám số bốn này, thực sự đã nằm ngoài dự đoán của ông ấy rồi, trong lòng không khỏi nổi lên tâm tư muốn nói chuyện phiếm: "Bác sĩ Trần, cậu đi làm bao lâu rồi?"
Trần Khánh nói: "Không lâu, mới được năm ngày."
Phiền Chí Siêu lại hỏi: "Vậy cậu đã khám cho bao nhiêu người bệnh rồi?"
Trần Khánh cười nói: "Bốn người."
A? Mới có bốn người thôi sao?
Chẳng phải tương đương với mỗi một ngày, hắn chỉ khám được cho một người bệnh?
"Bác sĩ Trần, không phải tôi không tin cậu, chủ yếu là cậu còn trẻ quá, trong khi căn bệnh của tôi lại có chút phức tạp, nếu không, để tôi chờ đến lúc bác sĩ Sở tọa chẩn lại đến đi." Phiền Chí Siêu giải thích.
Trần Khánh cười nói, "Không có việc gì, vậy chú chờ đến buổi chiều lại đến nhé."
Thực hiển nhiên người này là bệnh nhân đã được Sở Diêu Quyền tiếp nhận, cũng cực kỳ tín nhiệm Sở Diêu Quyền.
Nếu hiện giờ bảo người ta đổi một bác sĩ chẩn đoán bệnh, khó tránh khỏi sẽ có chút phiền phức, hơn nữa đúng là bản thân hắn quá trẻ tuổi, đối phương không mấy tin tưởng cũng là chuyện rất bình thường.
Trần Khánh không cảm thấy trong này có gì không ổn, đổi lại là hắn, có khả năng hắn cũng sẽ tìm tới bác sĩ quen thuộc với mình để xem bệnh, nhất là vị bác sĩ đã từng trị liệu có hiệu quả.
Nhưng Trần Khánh biết điều như vậy, ngược lại đã khiến cho Phiền Chí Siêu có chút băn khoăn.
Ông ấy cho rằng hành vi vừa rồi của mình quá mức làm tổn thương người khác!
Người ta trẻ tuổi thì có gì sai đâu? Vậy mà ông ấy vừa đến nơi đã đả kích lòng tự tin của đối phương rồi, hoặc ít hoặc nhiều đều có chút không tốt lắm.
Bởi vậy trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Phiền Chí Siêu vốn đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, thậm chí còn đã xoay nửa người ra cửa, lại đặt mông xuống ghế.
"Cái kia, bác sĩ Trần, nếu không cậu cứ bắt mạch cho tôi trước đi, dù sao tôi cũng đến đây rồi, cậu xem cho tôi cũng được." Phiền Chí Siêu nói.
Trần Khánh nghe vậy, lập tức dở khóc dở cười.
Người đàn ông này thật có ý tứ, rõ ràng vừa gặp người ta lần đầu lại quá mức cân nhắc đến cảm thụ của đối phương.
Kỳ thực, Trần Khánh đã từng gặp phải những người như thế này rồi, nhưng mà người như vậy, bình thường tâm phế đều sẽ xuất hiện vấn đề.
Bởi vì quá mức để ý tới cảm thụ của người khác, cảm xúc vô cùng mẫn cảm, mới khiến bản thân mình luon rơi vào bên trong sầu lo.
Mà ưu sầu sẽ làm tổn thương phế, bởi vậy một khi lo lắng quá độ, sẽ làm cho phế bị tổn thương.
Nhưng loại tổn thương này là vô hình, rất khó bị phát hiện.
Bình thường cũng sẽ không có ai quy kết nguyên nhân gây bệnh vào cảm xúc của bản thân.
Cho nên, đối với những người như vậy, nếu chỉ trị liệu khí quan, thường thường chỉ có thể trị phần ngọn mà không thể trị tận gốc.
"Được, vậy để cháu xem cho chú." Trần Khánh tiếp nhận rồi hắn thật là tốt ý.
Phiền Chí Siêu nghe vậy, lập tức lộ ra tươi cười, giống như ưu sầu trong lòng đã được phóng thích.
Trần Khánh đã nhận ra biến hóa nho nhỏ trên gương mặt của ông ấy, trong lòng cũng thở ra một hơi.
Suy cho cùng, đối phương sinh ra loại cảm xúc mẫn cảm này, cũng chỉ vì ông ấy vốn là người hay suy nghĩ, nhưng thường thường những người như vậy cũng là đối tượng hao tổn cảm xúc trong lòng nghiêm trọng nhất.
Bởi vì bọn họ cứ lặp đi lặp lại tự hỏi bản thân mình trong mỗi một câu, mỗi một hành vi, thậm chí là mỗi một động tác, và câu hỏi duy nhất thường được đặt ra là, mình làm như vậy có làm tổn thương người khác hay không, nếu có, lần sau nên lẩn tránh như thế nào.
Đồng thời, chỉ cần người khác vô tình kết tội cho bọn họ một chút thôi, cũng sẽ làm cho bọn họ phục bàn (hồi tưởng lại, tổng kết kinh nghiệm để tránh phạm sai lầm) thật lâu, thậm chí đợi cho đối phương đã quên sạch những lời nói và việc làm của mình rồi, bọn họ vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Đương nhiên, người như vậy sẽ không chủ động đi làm thương tổn người khác, nhưng dạng cảm xúc này lại làm thương tổn chính bản thân họ trong vô hình.
Nếu người như thế còn phạm vào tật xấu thích để tâm tới những chuyện vụn vặt, vậy thảm rồi.
Quả thực chính là ứng cử viên dự bị cho bệnh trầm cảm.
Bụng ngón tay của Trần Khánh nhẹ nhàng chạm vào phần cổ tay của Phiền Chí Siêu, trong đầu lập tức phát ra một hồi náo nhiệt...
"Mệt mỏi quá!"
"Phế kim, ngươi lại kêu gào?"
"Còn có thể kêu gào, khẳng định là ông già ngốc kia lại nghĩ ngợi lung tung rồi."
"Vì sao ông ấy cứ suốt ngày nghĩ ngợi lung tung vậy chứ?"
"Ai mà biết được?"
"Can mộc, có phải ông ấy lại nhìn thấy cái gì không nên xem rồi?"
"Không có đâu, ông ấy đang đi khám bác sĩ."
"Bác sĩ? Ây cha, ông ấy đã đi khám nhiều bác sĩ như vậy rồi, nhưng chẳng gặp phải người nào tốt cả, rốt cuộc bác sĩ này có được hay không?"
"Ta xem khả năng cao là không được, ông ấy cũng đi khám bác sĩ giỏi hơn chút rồi, nhưng vẫn không mang đến tác dụng quá lớn."
"..."
Hay nha, đám ngũ tạng này lại đang thảo luận về hắn.
Trần Khánh bỗng cảm thấy rất thú vị.
"Các ngươi đang nói về ta sao?"
Giọng nói của Trần Khánh vang lên, khiến đám ngũ tạng đều kinh hãi!
"Ai?"
"Ai đang nói chuyện?"
“Đi ra mau!"
"! !"
Trần Khánh cười nói” "Đừng khẩn trương, ta chính là vị bác sĩ mà các ngươi vừa nhắc tới đây."
Tâm hoả dẫn đầu đặt câu hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì?"
Trần Khánh nói: "Ta chỉ muốn hiểu biết một chút vấn đề của chính các ngươi thôi, chỉ cần các ngươi trả lời chi tiết, ta mới có thể chữa khỏi cho ông ấy, cũng có thể làm cho các ngươi khôi phục lại bình thường."
Tâm hoả nghi hoặc nói: "Ngươi thật sự có thể chữa khỏi?"
Trần Khánh nói: "Không dám cam đoan trăm phần trăm chữa khỏi, chỉ là tỷ lệ lớn hơn một chút thôi."
"Tâm hoả, nếu không cứ cho hắn thử xem sao?" Tỳ thổ nói.
"Ta cảm thấy có thể đó. Hắn là vị bác sĩ đầu tiên có thể nghe được chúng ta nói chuyện, nói không chừng hắn thật sự có thể chữa khỏi." Can mộc nói.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất