Chương 77 - Có Phải Dùng Cây Kim Thật Dài Đâm Thẳng Vào Bụng Không???
"Hiện giờ, quầng thâm trên mắt anh trở thành nhạt dần, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là thận đang được khôi phục. Đương nhiên, khẳng định là ngủ sớm dậy sớm cũng có thể tẩm bổ cho thận. Nếu anh tiếp tục kiên trì được, thì chờ sau khi công năng tỳ vị của anh khôi phục lại bình thường, thói quen sinh hoạt hiện tại vẫn được duy trì, hẳn là những viên sỏi trong thận của anh sẽ tiêu đi rất nhanh thôi."
"Bác sĩ Trần, vậy đại khái là những viên sỏi trong thận của tôi cần bao lâu mới tiêu đi hết?" Vương Vũ hỏi.
Sỏi trong thận Vương Vũ cũng không lớn, vốn dĩ Trần Khánh vẫn cho rằng muốn hoàn toàn loại trừ tình trạng thận kết sỏi của đối phương cũng cần ít nhất là một, hai tháng, nhưng căn cứ theo tốc độ khôi phục này, nhiều nhất chỉ qua ba cái cuối tuần, là Vương Vũ có thể khôi phục hoàn toàn rồi.
Ai, nếu dùng tới Thiêu Sơn Hỏa thì sao nhỉ?
Trong trung y, tình trạng thận kết sỏi được liệt vào loại thực hàn chứng, và Thiêu Sơn Hỏa vừa lúc lại là thủ pháp châm thứ trị liệu hàn chứng.
(Thực hàn chứng : có triệu chứng là sắc mặt nhợt nhạt, không có tinh thần, môi trắng bệch, tứ chi lạnh, nước tiểu trong, bụng đau, mạch trầm tế.)
"Nếu chỉ uống thuốc Đông y cộng thêm rèn luyện, khoảng chừng qua ba cái cuối tuần nữa anh sẽ khỏi hẳn, nhưng nếu anh muốn khỏi bệnh nhanh hơn, tôi vẫn còn một biện pháp nữa." Trần Khánh nói.
"Biện pháp gì?" Vương Vũ vội vàng nói.
"Châm thứ!" Trần Khánh nói.
Châm thứ sao?
Vương Vũ chỉ nghe qua châm cứu, và đây là lần đầu tiên gã nghe nói tới châm thứ.
Kỳ thật, có tình trạng này cũng do những người không am hiểu về trung y luôn coi châm thứ và ngải cứu nhập lại làm một.
Nhưng châm thứ là châm thứ, ngải cứu là ngải cứu.
Hai loại kỹ năng này gộp lại làm một mới gọi là châm cứu.
"Chính là dùng kim đâm làn da, có phải không?" Vương Vũ hỏi.
"Cũng tương tự như vậy đó." Trần Khánh cười nói.
"Vậy… nếu muốn làm tan sỏi trong bụng tôi, chẳng lẽ phải dùng loại kim thật dài, đâm thẳng tới thận sao?" Vương Vũ lo lắng nói.
Trần Khánh nghe vậy, lập tức dở khóc dở cười.
Anh chàng này lại lý giải châm thứ là dùng kim đâm thẳng vào bên trong cơ quan nội tạng phá sỏi kết bên trong...
Thực sự là nhân tài mà!
"Không có khoa trương tới vậy đâu. Châm thứ chỉ là thông qua kích thích huyệt vị điều động cơ năng trong thân thể anh, từ đó mượn dùng thân thể của anh để nhanh chóng phân giải bài trừ kết sỏi thôi, không phải là dùng bạo lực phá đá đâu." Trần Khánh nói.
Vương Vũ vẫn không hiểu lắm: "Bác sĩ Trần, ý của anh là, dùng kim đâm lên làn da của tôi, sau đó cơ thể của tôi sẽ tự động đi đối phó với những viên sỏi kia?"
"Tương tự như vậy đó." Trần Khánh chỉ có thể trả lời chung chung như vậy. Bởi vì nếu muốn hắn giải thích, chỉ trong vòng một, hai câu nói là tuyệt đối không đủ.
Hơn nữa, nếu hắn nói kỹ càng ra, Vương Vũ cũng nghe không hiểu, thậm chí là nghi vấn càng ngày càng nhiều.
"Nếu so sánh nó với máy tán sỏi bằng sóng siêu âm trong các bệnh viện lớn thì thế nào?" Vương Vũ hỏi.
"Gần như không gây tổn hại." Trần Khánh nói.
Không gây tổn hại?
Kỳ thật mấy ngày nay, Vương Vũ cũng ở nhà tra xét một chút tư liệu. Và một trong số những biện pháp gã tìm được chính là máy tán sỏi bằng sóng siêu âm.
Mới đầu gã cũng hiểu được, nếu bản thân chỉ dựa vào rèn luyện và uống thuốc, lại muốn chữa thận kết sỏi, chắc chắn sẽ có tốc độ cực kỳ chậm, và bản thân gã cũng không nhất định có thể tiếp tục kiên trì theo được.
Nhưng máy tán sỏi bằng sóng siêu âm lại chẳng yêu cầu gã phải làm gì hết cả, chỉ cần giao tiền, nằm lên giường bệnh, chờ máy móc tự mình đi xử lý vấn đề, thế là xong việc, siêu đơn giản luôn.
Chỉ là… sau khi Vương Vũ tìm hiểu thật kỹ, gã lại phát hiện, tuy máy tán sỏi bằng sóng siêu âm không gây thương tổn quá lớn cho thận, nhưng lại không phải là hoàn toàn không có.
Nếu lúc giải phẫu mà bác sĩ quan sát vị trí kết sỏi không chính xác, có khả năng sẽ xúc phạm tới những tổ chức chung quanh. Hoặc là sau khi khởi động máy tán sỏi bằng sóng siêu âm, bởi vì nó sẽ tiến hành đánh sâu vào những tổ chức chung quanh nhằm bài trừ phần sỏi nằm trong đó, cho nên, một khi làm không tốt, người bệnh còn có thể đi tiểu ra máu nữa.
Dù có bác sĩ cam đoan, chỉ cần uống thuốc kháng sinh có thể dự phòng bị lây nhiễm, chờ sau khi niêm mạc bên trong thân thể được chữa trị khỏi rồi, loại tình trạng nước tiểu lẫn máu sẽ biến mất, nhưng Vương Vũ lại không dám đánh cược vào cái giả thuyết “Lỡ như” kia.
"Vậy còn chờ gì nữa? Bác sĩ Trần, hiện tại anh mau châm cho tôi đi!" Vương Vũ kích động nói.
"Không vội, chúng ta ăn cơm trước đã." Trần Khánh nói.
"Được, bác sĩ Trần, để tôi mời anh bữa cơm này." Vương Vũ tỏ ra cực kỳ xa xỉ.
"Nhà hàng này là của gia đình tôi, tôi tới đây ăn cơm, đương nhiên không phải trả tiền." Trần Khánh dở khóc dở cười nói.
"Ách... Cũng đúng nha!" Vương Vũ khó xử cười.
"Thôi được rồi, anh cứ nói đi, muốn ăn cái gì, bữa này để tôi mời!" Trần Khánh hào phóng nói.
"Điều này… sao tôi có thể không biết xấu hổ mà để anh tiêu pha như vậy chứ... Vậy, chị phục vụ ơi, cho một bát gà Cung Bảo, cao Phục Linh hương hồi, đậu hũ Ma Bà cam thảo..." Cái miệng Vương Vũ đảo một hồi, con mắt trực tiếp nhìn chằm chằm lên thực đơn trên tường, khẽ đọc.
Chàng mập này còn có hai cái mặt nha... (chỉ lật mặt nhanh quá đó)
Trần Khánh nhếch miệng cười cười, nhưng hắn không hề để ý tới chuyện Vương Vũ cọ của mình một bữa cơm.
Hai người bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, và ngoại trừ thân phận là một vị bác sĩ điều trị cho đối phương, Trần Khánh cũng rất thích tính cách của Vương Vũ.
Kết bạn với đối phương cũng coi như không tồi!
Ăn xong cơm trưa, Trần Khánh mang theo Vương Vũ về tới Hán Y Đường.
Lúc giữa trưa, những bác sĩ khác đều đi nghỉ ngơi cả rồi, đợi cho đến hai giờ, bọn họ mới tiếp tục tọa chẩn.
Nhưng Trần Khánh không có ca trực buổi chiều, đương nhiên không cần quay lại phòng mạch.
Sau khi dẫn Vương Vũ đi vào văn phòng bác sĩ, hắn lập tức bố trí cho đối phương ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, còn mình lấy ra ngân châm bắt đầu trị liệu.
Trần Khánh cũng rất muốn biết, sau khi hắn dùng Thiêu Sơn Hỏa để trị liệu thận kết sỏi, loại thủ pháp này có thật sự mang tới tác dụng kỳ diệu hay không?