Hệ Thống Trung Y

Chương 79 - Trung Y Thật Thần Kỳ!

Chương 79 - Trung Y Thật Thần Kỳ!


"Nóng là được rồi." Trần Khánh giải thích: "Loại thủ pháp châm thứ này chính là sau khi hạ châm sẽ mang tới cho người ta cảm giác nóng bỏng, ban đầu sẽ nóng cục bộ, sau đó dần dần khuếch tán ra, làm cho toàn bộ thân thể của anh đều cảm thấy ấm áp."
Tình huống này cũng tương đương với lúc chúng ta đi giữa trời đông giá rét, hai tay lạnh lẽo thường thường sẽ lựa chọn dùng phương thức ma sát tay và hà hơi thổi nhiệt, sưởi ấm cho hai tay.
Nguyên lý của Thiêu Sơn Hỏa cũng tương tự như vậy, tác dụng của nó vốn không phải là điều trị thận kết sỏi.
Mà là thông qua kích thích huyệt vị, đề cao thân nhiệt của người bệnh, lại dùng luồng nhiệt lượng này chủ động đi trừ hàn.
Suy cho cùng, thận kết sỏi cũng không phải là sỏi chân chính, nó chỉ là một chút hàn thấp tích lũy xuống tạo thành vật lắng đọng lại.
Bởi vậy ngay khi thân thể đủ nhiệt lượng, những vật chất hàn thấp lắng đọng lại này, tự nhiên sẽ chậm rãi tan biến như tuyết.
"Thật là thoải mái!" Đây là lần đầu tiên Vương Vũ được trải nghiệm quá trình châm thứ, cái loại cảm giác bụng ấm dào dạt này thật thoải mái, nhưng vẫn không mang tới cảm giác nóng bức khiến cho gã muốn toát mồ hôi
Vương Vũ nhẹ nhàng sờ soạng cái bụng của mình một chút, lại kinh dị nói: "Bác sĩ Trần, vì sao cái bụng của tôi lại lạnh?"
Trần Khánh cười nóiL "Đó là bởi vì nhiệt lượng sinh ra ở bên trong, đương nhiên cái bụng sẽ lạnh."
À.
Vương Vũ hiểu rõ rồi!
Sau đó gã lại không khỏi cảm thán trung y thật thần kỳ.
Những vị bác sĩ này có thể sử dụng mấy cái châm, làm cho trong bụng gã trở nên ấm áp, nếu giữa mùa đông lạnh lẽo mà bọn họ châm giùm gã mấy cái, có phải cũng miễn được áo lông hay không?
Lại trôi qua thêm vài phút, Trần Khánh cảm giác thời gian đã đủ, lại nói: "Đến đây, đưa tay cho tôi, tôi bắt mạch xem sao."
Vương Vũ lập tức đưa tay ra.
Ngay khi bụng ngón tay của Trần Khánh chạm vào vị trí thốn quan xích trên cổ tay Vương Vũ, trong đầu hắn vang lên một mảnh tiếng cười vui rộn rã.
"Oa, thật thoải mái!"
"Vị bác sĩ kia không có nói sai, hắn thật sự trị khỏi cho mập mạp rồi."
"Ta cảm giác bản thân mười phần nhiệt tình!"
"Có người hỗ trợ thật tốt, không biết rốt cuộc vị bác sĩ kia đã làm thế nào. Ta còn nhớ trước kia lúc mập mạp này bị cảm mạo, hắn từng uống một đợt thuốc, chẳng hiểu bên trong thuốc kia có cái gì đó ngăn cản không cho ta làm việc. Vậy mà vị bác sĩ này dùng loại thủ đoạn gì đó, cũng là trị bệnh nhưng lại khiến cho sức sống của chúng ta gia tăng gấp bội, thật là kỳ quái!"
"Ta nhìn thấy hắn dùng mấy cái kim đâm lên bụng mập mạp, sau đó tất cả chúng ta đều cảm thấy ấm áp."
"..."
Đám ngũ tạng đều mở miệng hoan hô như những đứa nhỏ, đồng thời cũng đang ồn ào nghị luận về Trần Khánh.
Từ sau khi Vương Vũ sinh ra, tình cảnh của bọn họ còn tốt đẹp một chút, nhưng khoảng chừng mười mấy năm gần đây, bọn họ đều gắng gượng trải qua trong trạng thái không tốt.
Thậm chí có vài thời điểm, sau khi thuốc men từ bên ngoài tiến vào, chúng không chỉ đối phó với bệnh tật, còn gián tiếp hoặc trực tiếp mà đối phó với bọn họ.
Tình cảnh này khiến bọn họ không hề có chút hảo cảm nào với thuốc men.
Nhưng thủ đoạn hiện tại của Trần Khánh, chẳng những có thể khiến cho tình trạng của Vương Vũ chuyển biến tốt đẹp, còn có thể trợ giúp bọn họ khôi phục lại sức sống ngày xưa, đây là cảm thụ mà mười mấy năm nay bọn họ đều chưa từng có.
"Thoạt nhìn dường như các ngươi đang rất vui vẻ nha." Trần Khánh đúng lúc xen mồm vào.
Những âm thanh ồn ào trong đầu, lập tức bị một tiếng ân cần thăm hỏi của hắn trực tiếp cắt ngang.
Và đứa dẫn đầu mở miệng vẫn là lão đại ca, tâm hoả.
"Bác sĩ, ngươi dùng cái gì vậy? Lại có thể trực tiếp làm chỗ ở mấy của anh em chúng ta trở nên ấm áp như vậy?" Tâm hoả nói.
Trần Khánh ha hả cười: "Ta dùng thủ pháp châm thứ của trung y. Thế nào, cảm giác như thế nào?"
"Rất thư thái. Lúc trước mập mạp này luôn làm loạn, khiến cho mỗi ngày, nếu chúng ta không lạnh đến run rẩy, thì chính là mệt mỏi muốn chết. Nhưng ngươi vừa làm cái gì đó lại khiến cho ta có cảm giác sức sống ngày xưa đã trở lại rồi." Tỳ thổ lập tức lên tiếng trả lời.
Thiêu Sơn Hỏa là thủ pháp bổ nhiệt, vừa rồi Trần Khánh niệp chuyển đề sáp lâu như vậy, hiệu quả nhận lại thật rõ ràng.
Nhưng điều Trần Khánh quan tâm nhất vẫn là vấn đề thận kết sỏi.
"Thận thủy đâu? Trong bụng ngươi còn dị vật không?" Trần Khánh hỏi.
Nhưng câu hỏi này lại không nhận được trả lời, ba giây sau, tâm hoả không nhịn nổi nữa: "Thận thủy, bước ra! ! Người ta đang hỏi ngươi kìa, chậm chà chậm chạp làm cái gì đó?" Tâm hoả nói.
Bị tâm hoả rống lên một câu như vậy, cuối cùng thận thủy cũng chịu mở miệng, chỉ nghe nó lười biếng nói: "Trả lời cái gì đó? Ta đang bận rộn đây."
"À? Tình trạng hàn thấp trrong bụng ngươi đã bài trừ thế nào rồi?" Trần Khánh hỏi.
Thận thủy nói: "Cũng được, dễ dàng hoạt động hơn trước nhiều rồi, chờ thêm một chút là chúng không nhảy nhót được nữa đâu."
Trần Khánh nhận được câu trả lời thuyết phục từ phía thận thủy, khóe miệng lập tức mỉm cười.
Kỳ thật ngay trong khoảnh khắc vừa bắt mạch kia, hắn cũng cảm nhận được hàn thấp trong cơ thể Vương Vũ đã bớt đi không ít rồi.
Và trải qua mười mấy, hai mươi phút trị liệu, phỏng chừng những viên sỏi trong thận cũng bị xử lý hơn phân nửa rồi.
Dựa theo trạng thái trước mắt của thận thủy, có lẽ chỉ cần cho nó thêm một chút thời gian nữa thôi, toàn bộ những viên sỏi đang tích trữ trong thận, đều sẽ hóa thành hàn thấp chậm rãi bài trừ từ trong thân thể Vương Vũ ra ngoài rồi.
Tâm thần hoán đổi trở về, Trần Khánh buông tay Vương Vũ ra, sau đó đụng vào ngân châm một chút, sau khi cảm giác được Khí Chí xuất hiện, hắn lập tức rút ngân châm ra, "Được rồi, anh mau đi uống miếng nước, sau đó ngồi tại chỗ này thêm một hồi nữa là được."
Vương Vũ gật đầu, ngoan ngoãn đi tới phía trước máy lọc nước, tự rót cho mình một chén, sau đó nói: "Bác sĩ Trần, ngày mai tôi lại đến hả?”
Trần Khánh cười nói: "Không cần, những viên sỏi trong thận của anh không lớn, chỉ qua hôm nay chúng nó sẽ bị bài trừ hết rồi, nhưng mà anh phải chú ý, không thể tiếp tục thói quen sinh hoạt giống như trước đây đâu, về sau nhớ phải hoạt động tích cực một chút, chỉ cần cam đoan công năng tỳ vị khoẻ mạnh, về cơ bản anh sẽ không sinh ra bệnh tật gì quá nghiêm trọng nữa."
Cái gì?
Không cần đến đây nữa?
Vương Vũ kinh ngạc nói: "Bác sĩ Trần, có phải anh đùa với tôi không?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất