Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 107: Công Chúa Trấn Quốc (13)

"Trấn Quốc công chúa, ngươi có cái gì muốn nói không?"

Hoàng đế nhìn về người ngồi bên cạnh không ngừng ăn, sao giờ nàng ta lại thích ăn như thế?

Minh Thù cắn một miếng bánh hoa quế, ưm một tiếng, nuốt điểm tâm xuống, lúc này mới nói:

"Không có gì để nói, chính là ta làm."

Hoàng đế liền nhíu mày: "Vì sao Trấn Quốc công chúa làm như vậy?"

Giọng nói kia rõ ràng hơi mất hứng.

Hắn là hoàng đế, nàng vô duyên vô cớ làm hại nhi nữ nhà hắn, đây chẳng phải là đang gây hấn với hắn sao?

Là bởi vì ngày hôm qua và hôm nay hắn thử nàng nên muốn phản kích sao?

Nếu Minh Thù biết suy nghĩ trong lòng hoàng đế, không biết sẽ cười đến mức nào.

Nàng chưa từng nghĩ nhiều như vậy! Chỉ đơn thuần là kéo giá trị thù hận, không muốn tùy tiện buộc mình diễn xuất.

Minh Thù bắt đầu nói bừa: "Gần đây, Vinh Hoa công chúa mệnh phạm hỏa, ta giúp nàng trừ hỏa."

Ánh mắt hoàng đế tối xuống: "Như vậy à, vậy không biết Trấn Quốc công chúa có phương pháp gì hóa giải cái này?"

"À?"

Đến phiên Minh Thù bối rối.

Hắn thật đúng là tin lời nói bừa của trẫm sao!

Minh Thù nói là hỏa khí quá lớn, nhưng hoàng đế lý giải thành hỏa hoạn, rất trùng hợp là trước đó vài ngày, cung điện của Vinh Hoa công chúa thực sự bị cháy một lần.

Bởi vì có sự tồn tại của Thần Thiên Từ, hoàng đế tin tưởng thứ đồ vật phong thủy siêu hình này.

Mà tiên tri học trong Thần Thiên Từ, sẽ đoán mệnh xem tướng, nên chuyện này không kỳ lạ, bởi vậy hắn mới hỏi như thế.

Minh Thù bấm bấm tay, đặt tay lên môi: "Vinh Hoa công chúa mỗi ngày ở trong hồ ngâm một canh giờ, bảy bảy bốn mươi chín ngày là được."

"Cái gì?"

Vinh Hoa công chúa kinh hãi: "Phụ hoàng, ngài đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta căn bản là cố ý hạ nhục ta."

Ở trong hồ ngâm một canh giờ, điều này sao có thể, nàng nhất định là nói vớ vẩn, cố ý hại mình.

Minh Thù vắt hết óc tiếp tục xàm ngôn: "Hồ nước cùng thổ giáp giới, mà thổ và thủy đều có thể áp lửa."

Nghe qua thì rất có đạo lý, nhưng trên thực tế cơ bản không có căn cứ.

"Được rồi, hay là Trình tiểu thư cũng cùng Vinh Hoa công chúa ngâm luôn đi."

Minh Thù vô cùng dịu dàng nói một câu.

Trình Cẩm Vân: "..."

Căn bản không hiểu là nàng ta cố ý nhắm vào mình, hay là bởi vì Vinh Hoa công chúa liên lụy mình.

Như đã nói qua, Trấn Quốc công chúa ở kiếp trước cũng mang vẻ này sao?

Hình như... Cũng không phải.

Lẽ nào bởi vì mình sống lại, làm những người khác cũng phát sinh thay đổi.

"Đưa Trấn Quốc công chúa về Thần Thiên Từ nghỉ ngơi."

Sau một hồi im lặng, hoàng đế sai bảo Lý công công bên cạnh.

"Phụ hoàng, người thật sự tin lời nàng ta nói sao?"

Vinh Hoa công chúa không phục, lời Minh Thù nói, một chữ Vinh Hoa cũng không tin.

Hoàng đế dùng ánh mắt, áp chế Vinh Hoa công chúa lại, ý bảo nàng chớ nói lung tung.

Minh Thù đứng dậy, phủi phủi vạt áo theo Lý công công rời đi:

"À, đúng rồi."

Nàng chợt xoay người, lấy lá sen gói kỹ hạt sen mang đi.

Hoàng đế: "..."

Vinh Hoa công chúa trừng mắt nhìn Minh Thù, hận không thể trừng ra cái lỗ thủng ở trên người nàng ta.

"Vinh Hoa công chúa, ánh mắt quá sắc nhọn, trừng coi chừng rớt ra luôn đấy."

"Ngươi..."

Minh Thù mỉm cười, tay cầm hạt sen chậm rãi rời đi.

"Phụ hoàng, rõ ràng nàng ta nói vậy, căn bản không thể tin."

Minh Thù vừa đi, Vinh Hoa công chúa liền xù lông, vừa oan ức vừa phẫn nộ:

"Người bằng lòng tin tưởng nàng ta, cũng không muốn tin nhi thần sao?"

"Trình tiểu thư cũng về nghỉ ngơi trước đi." Hoàng đế nhìn Trình Cẩm Vân.

Trình Cẩm Vân đoan trang nhã nhặn hành lễ: "Thần nữ xin cáo lui."

Hoàng đế cho những người khác lui xuống, nghiêng đầu ngoắc Vinh Hoa công chúa đến:

"Vinh Hoa, ngươi không hiểu."

"Phụ hoàng, người luôn nói nhi thần không hiểu, nhưng người chưa từng nói với nhi thần, người không nói với nhi thần làm sao nhi thần hiểu được?"

Vinh Hoa công chúa uất ức: "Tại sao người phải nhường nhịn Thẩm Từ kia, chuyện ngày hôm nay, rõ ràng chính là nàng ta gây rối với nhi thần, nàng ta khi dễ nhi thần, lúc đó chẳng phải là làm người khó xử, không coi hoàng thất chúng ta ra gì sao."

Hoàng đế xoa đầu Vinh Hoa công chúa, hạ giọng nói:

"Thần Thiên Từ chỗ đó, không đơn giản như ngươi tưởng, Thẩm Từ là nhà tiên tri của Thần Thiên Từ, dù cho nàng muốn... Giết ngươi, phụ hoàng có lẽ cũng bất lực."

Không phải hắn muốn nhân nhượng Thẩm Từ, căn bản là giờ hắn không có cách nào.

Hắn phải nhịn.

Vinh Hoa công chúa không thể tin, nhìn hoàng đế.

Hoàng đế thở dài: "Ngươi biết bây giờ là thế cục gì không?"

Vinh Hoa công chúa ngơ ngác lắc đầu, tim đập thình thịch liên tục.

Gần trăm năm nay không có chiến sự gì lớn, không cần Thần Thiên Từ thể hiện bản lĩnh thông thiên. Mà người Thần Thiên Từ càng khúm núm vô tình bị người nạt nộ, những người đó cũng chỉ cúi đầu đứng yên, sẽ không phản bác.

Cho nên những hoàng tử, công chúa như bọn họ đều nghĩ những người đó chỉ là dựa vào hoàng thất, bởi vì hoàng thất tồn tại bọn họ mới có giá trị.

Trước nay, không nghĩ tới, Thần Thiên Từ lớn mạnh đến mức, phụ hoàng nàng phải nhân nhượng như vậy.

"Thiên hạ vốn là phân rồi hợp, hợp rồi phân, vương triều Võ Thương thống nhất đã lâu, những chư hầu phía dưới sắp chịu không nổi, nếu lúc này đắc tội Thần Thiên Từ, phụ hoàng không biết còn có thể bảo vệ cho ngôi vị hoàng đế này không nữa."

Thử thì thử, thật sự để hoàng đế trực tiếp đắc tội Minh Thù, hiện tại hắn còn chưa có gan đó.

"Phụ hoàng..."

Vinh Hoa công chúa kêu lên: "Không... Nghiêm trọng như vậy chứ."

"Sau này, đừng trên chọc nàng ta nữa, ngoan ngoãn làm Vinh Hoa công chúa của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, nàng là ranh giới phòng thủ của Mộ gia chúng ta."

Nàng là ranh giới phòng thủ của Mộ gia chúng ta.

...

"Công chúa, người đã quay về."

Minh Thù một bước tiến vào Thần Thiên Từ, Tri Kỳ ra đón, cách đó không xa còn có Từ chủ vuốt râu cười hiền hòa.

"Bệ hạ không làm khó dễ ngươi chứ?"

Giọng nói hiền hòa của Từ chủ có chút lo lắng.

"Không có."

Lão hồ ly kia muốn làm khó trẫm, cũng phải có bản lãnh mới được.

Từ chủ gật đầu: "Ngươi theo ta, ta có việc nói với ngươi."

Minh Thù giao hạt sen cho Tri Kỳ, mỉm cười:

"Giúp ta làm thành canh hạt sen được chứ?"

"Vâng, công chúa."

Công chúa cười lên thật đẹp mắt.

Không đúng, công chúa lấy hạt sen ở đâu?

Từ chủ mang theo Minh Thù, đến phòng nghị sự của Thần Thiên Từ, đóng cửa lại, ngoài cửa còn có người canh chừng, thần bí vô cùng.

Xác định hoàn cảnh an toàn, Từ chủ mới nói: "Về chuyện ám sát, ngươi biết bao nhiêu?"

Minh Thù phủi ghế ngồi xuống chống cằm:

"Có một thích khách nói, ta cản đường gì đó."

Ánh mắt Từ chủ hạ xuống: "Còn những thứ khác thì sao?"

Minh Thù lắc đầu, manh mối nàng biết cũng chỉ có thể.

"Chỗ ta tra được một ít tin tức."

Từ chủ đưa một phong thư, đến trước mặt Minh Thù.

Minh Thù mở thư, mặt không đổi sắc đọc nó.

"Những người này muốn làm gì? Tạo phản sao?"

Từ chủ âm trầm: "Thiên hạ phân rồi hợp, hợp rồi phân, mà cản trở lớn nhất của bọn họ chính là Thần Thiên Từ chúng ta. Nếu thật sự ngươi gặp chuyện không may, Thần Thiên Từ nhất định sẽ không ngồi yên đứng nhìn, đến lúc đó xảy ra chút gì ngoài ý muốn, gây xích mích quan hệ của Thần Thiên Từ và hoàng thất..."

Minh Thù nhướng lông mày: "Nói như vậy, ta thật sự chính là hòn đá cản đường, vậy thật ngượng ngùng đó."

Năng lực tiên đoán của nàng và Thần Thiên Từ, đều là những thứ những người này muốn diệt trừ.

"Những người đó sẽ không từ bỏ ý đồ, khoảng thời gian gần đây ngươi phải cẩn thận."

"Ừ, ta biết rồi."

Minh Thù nhìn Từ chủ đứng một bên, cười tủm tỉm hỏi:

"Từ chủ, có phải Thần Thiên Từ đã không cần hoàng thất?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất