Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1334: Phản quang mà đi (10)

Lương Triệt cảm thấy tối hôm nay cũng không cách nào tiếp tục công việc, sau khi ăn xong liền cùng Minh Thù lên lầu.

"Anh ở tầng nào?"

"Tầng 8."

"Tầng 8 a..." Minh Thù đè tầng 8 xuống, lại đè xuống tầng kia của mình.

Lương Triệt ung dung thản nhiên liếc mắt nhìn.

Trong thang máy tĩnh mịch, Minh Thù tùy ý tựa vào tay vịn thang máy.

Bốn phía là gương trong suốt, có thể đem người chiếu lên không sót chỗ nào.

Đinh ——

Đến tầng 8, Lương Triệt dừng một giây rồi nhấc chân ra ngoài: "Lần sau ra ngoài nhớ che kỹ một chút."

Minh Thù hỏi lại: "Tôi xinh đẹp như vậy, tại sao phải che?"

Mỹ mạo chính là để người khác nhìn.

Chẳng lẽ lại còn có thể tự mình ngắm đến chết?!

Lương Triệt: "..."

Lương Triệt xin thua.

"Ài." Minh Thù đưa tay ngăn trở thang máy sắp đóng: "Tiểu ca ca, số điện thoại của anh bao nhiêu?"

-

Lương Triệt nhìn thang máy khép lại, số lượng nhảy lên dừng ở tầng 15.

Hắn tròng mắt nhìn dãy số trên màn hình điện thoại một chút, tâm tình hơi phức tạp.

Hắn ấn tắt màn hình.

Về đến phòng lại lấy điện thoại ra nhìn chằm chằm vào dãy số nửa ngày.

Giống như cái kia có manh mối đặc biệt gì.

Thật lâu, ngón tay hắn nhúc nhích đem dãy số lưu vào danh bạ.

Trong nháy mắt màn hình điện thoại tắt đi, trên danh bạ chỉ có một tên Văn Địch trơ trọi lẻ loi nằm trong đó.

Lương Triệt tắm rửa xong, đem ảnh chụp hôm nay bày ra, sau khi lọc xong liền phối với một bài biết rồi gửi cho phòng làm việc bên kia.

Hắn khép máy tính lại, vuốt vuốt mi tâm.

Nằm dài trên giường, lật qua lật lại không ngủ được.

Ngón tay hắn đụng tới điện thoại, một lát sau ấn mở điện thoại vào Weibo.

Mười phút trước cô vừa phát một tin Weibo.

Văn Địch V: Đừng cả ngày nhìn tôi chằm chằm như vậy, giới giải trí lớn như thế, các người muốn cùng hưởng ân huệ a!! Các người độc sủng tôi như thế, tôi sẽ ngượng ngùng.

Lương Triệt hơi buồn cười.

Nhưng nhìn đến những bình luận kia, Lương Triệt lại không nhịn được nhíu mày.

Lương Triệt thoát khỏi Weibo, mở ra một tin nhắn.

[ lương: Tra một chút tin tức mang tính chân thật trước đó của Văn Địch. ]

[ gần mực thì đen: Lương ca, trước đó không phải anh không muốn chúng ta làm, hiện tại lại muốn theo sao? ]

[ lương: Không cần, tra rõ ràng là được. ]

[ gần mực thì đen:... Được. ]

[ lương: Hỏi cậu một việc.]

[ gần mực thì đen: Lương ca cứ hỏi. ]

Lương Triệt nửa ngày cũng không có động tĩnh.

[ gần mực thì đen:??? ]

[ gần mực thì đen: Lương ca có chuyện gì a? ]

[ lương: Không có việc gì ]

[ gần mực thì đen:?? ]

Lương Triệt để điện thoại xuống lại càng ngủ không được, hắn thay quần áo, rời khỏi phòng xuống lầu ra ngoài đi dạo.

Lúc này trời tối người yên, bốn phía không có một ai.

Gió đêm mang theo một chút hơi lạnh, hắn không có mục đích đi lên phía trước, cũng không biết mình đi đến đâu, cuối cùng tìm một nơi ngồi xuống.

Lương Triệt không biết mình ngồi bao lâu, mãi đến lúc hắn nghe thấy thanh âm rất nhỏ.

Thời điểm hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi, bên tai nghe được hai chữ Văn Địch.

-

Minh Thù bị chuông cửa đánh thức, cô lật đi lật lại trên giường vài vòng, tiếng chuông kia không có ý muốn dừng lại mới bất đắc dĩ đi mở cửa.

"Ai vậy..."

Minh Thù thấy rõ người đứng bên ngoài, suy nghĩ mơ mơ màng màng của cô hơi tỉnh lại.

"Tiểu ca ca, nửa đêm gõ cửa phòng tôi, muốn làm ấm giường sao?"

Lương Triệt có loại xúc động muốn rời đi.

"Có thể vào không?"

Minh Thù cười hạ: "Tùy ý."

Lương Triệt nhìn bên ngoài một chút, dường như xác thực không có dị thường gì mới đi vào.

Phòng của Minh Thù có chút loạn, quần áo cùng đồ ăn vặt đều chiếm nửa giang sơn.

"Chuyện gì." Minh Thù ngồi ở mép giường, ánh mắt tùy ý dò xét hắn: "Hơn nửa đêm sẽ không thật sự muốn làm ấm giường chứ?"

Tóc cô rối loạn còn buồn ngủ, vô cùng đáng yêu.

Váy ngủ chỉ che lại phần đùi, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.

Cởi đi những trang phục kia vẫn đẹp đến khiến người ta động tâm.

Ánh mắt Lương Triệt dừng lại tại không trung, đưa tới một cây bút ghi âm, ngữ khí thản nhiên: "Tự cô nghe đi."

Minh Thù ngờ vực nhận lấy bút ghi âm.

Thanh âm đối thoại của một nam một nữ từ trong bút ghi âm truyền tới.

Nữ: "... Yên tâm... Không có việc gì, chỉ là hù dọa cô ta một chút."

Nam: "Thật sự... Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Nữ: "Phía dưới có đệm khí..."

Nam: "Sau đó sẽ nói thế nào..."

Nữ: "Anh đến lúc đó... Trục trặc là được rồi, dù sao tình huống như vậy cũng không phải là không có qua, lúc đầu... Nguy hiểm..."

Hai người nói chuyện ép tới thấp giọng, khả năng Lương Triệt cách chỗ đó hơi xa nên ghi cũng không được rõ ràng.

Giọng của nữ nhân là Hồ Hinh.

Thanh âm của nam nhân có chút lạ lẫm.

Hồ Hinh là muốn để thời điểm sáng mai cô quay phim trực tiếp té xuống?

Kích thích như thế sao?

Hù chết trẫm!

Đánh không lại trẫm liền làm loại âm mưu quỷ kế này?

"Cô không sao chứ?" Lương Triệt liếc nhìn cô một cái: "Cần báo cảnh sát không?"

"Chỉ bằng một cái ghi âm làm sao báo cảnh?"

Lương Thần trầm mặc, quả thực báo cảnh sát cũng vô dụng, ghi âm mặc dù có thể làm chứng nhưng người bên trong chỉ cần không thừa nhận, hoặc nói chuyện bọn họ nói không phải chuyện này liền hoàn toàn không có cách nào.

Minh Thù đem bút ghi âm trả lại hắn, giữa lông mày mang theo ý cười nhàn nhạt: "Cảm ơn tiểu ca ca nhắc nhở, chuyện này tự tôi có thể giải quyết."

Lương Triệt cảm thấy mình cố ý tới nhắc nhở cô đã vượt qua hành vi của hắn.

Cho nên nghe thấy Minh Thù nói như vậy hắn liền gật gật đầu, duỗi tay nắm lấy một đầu bút ghi âm, muốn lấy bút ghi âm về.

Nhưng lực đạo của đầu kia cũng không có biến mất.

Lương Triệt hơi không hiểu nhìn cô.

Minh Thù nhìn hắn cười cười, ngón tay buông lỏng, lại cầm cổ tay hắn.

Ngón tay của cô ấm áp, trong nháy mắt nhịp tim của Lương Triệt dừng lại, sau đó nhanh chóng nhảy lên.

Thẳng thắn phanh ——

Nhịp tim đập như sấm.

Huyết mạch phẫn trương.

Lực đạo trên cổ tay xiết chặt.

Minh Thù kéo người về phía mình.

Thân thể Lương Triệt đè xuống, hai người ngã xuống giường.

Tay hắn đụng phải bên hông cô, cho dù là cách một lớp vải cũng có thể cảm giác được làn da tinh tế của cô.

"Cô..."

Minh Thù nâng cằm hắn, đem chữ phía sau chặn lại trong cổ họng.

Lương Triệt hơi trừng lớn mắt, trong mắt hắn chiếu đến khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cô, cơ hồ không nhìn thấy một chút lỗ chân lông nào.

Hơi thở trên người cô càng rõ ràng hơn, dán lên bờ môi hắn giống như vải bông mềm mại.

Trong đầu Lương Triệt là một trận mê muội, không biết mình hôn ở chỗ nào.

Khoảng chừng mười giây sau.

Hắn có chút bối rối đẩy Minh Thù ra, lảo đảo đứng vững thân thể, che lại bên tai ửng đỏ một mảnh như thiêu như đốt.

Minh Thù buồn cười nhìn hắn, ngữ khí tùy ý: "Hôn một chút mà thôi, đến mức đó sao, nhìn dung mạo ủa anh thật đẹp mới hôn anh."

Câu nói sau cùng kia giống như một chậu nước lạnh tạt vào người Lương Triệt.

Nhịp tim đang đập kịch liệt liền bình phục lại.

"Văn tiểu thư, tôi không có hứng thú cùng cô chơi những trò chơi kia, mặc kệ cô coi trọng tôi cái gì đều dừng lại ở đây đi.

Hắn quay người rời đi.

Lương Triệt đi tới cửa cũng không nghe thấy thanh âm gì, mượn thời điểm đóng cửa hắn nhìn lướt qua bên trong một chút.

Nữ sinh chống đỡ trán, bóp mặt.

Thẳng nam Thù đang suy nghĩ.

Để ngươi tiện miệng.

Thế nhưng nhịn không được a...

Liền chọc tức hắn một chút.

Lần sau còn muốn hắn tức giận, nhìn hắn xù lông thì làm sao được?

Lương Triệt buông tay, cửa tự động khép lại đem hai người cách ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất