Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1380: Sát thủ tối thượng (24)

Minh Thù nhìn hắn.

Tuyên Ca rất vô tội, hắn cũng không dùng lực.

"Tôi nói không dùng lực, em tin không?"

Chuyện bể nát thật sự không liên quan tới hắn.

Minh Thù giơ tay muốn đánh hắn.

Tuyên Ca ngược lại không có tránh, mặc cho nắm đấm không có bao nhiêu khí lực của Minh Thù rơi vào trên người hắn.

Bàn tay hắn bao trùm lấy tay Minh Thù, nói khẽ: "Là lỗi của tôi."

Minh Thù: "..."

Không có cách nào chọc tức người này a!

"Buông ra." Sáng sớm lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì!

Tuyên Ca kéo tay cô hôn một cái.

Đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ tê tê dại dại, chậm chạp rãi lan truyền đến toàn thân.

Tiểu yêu tinh!

Minh Thù trấn định rút tay về.

Cô nhặt hộp âm nhạc bị vỡ vụn lên, cái đồ chơi này khẳng định là không sửa được.

Hửm....

Minh Thù hất ra một chút mảnh vỡ, có một chiếc USB kiểu dáng hoạt hình đang nằm đưới đáy.

Đây là gì?

Rơi từ hộp âm nhạc ra sao?

Minh Thù nhìn hai bên một chút, không nhìn ra cái USB cute này có gì đặc biệt.

Minh Thù nhìn trên mặt đất, dưới đáy mãnh vỡ còn đè một chồng giấy.

Ngoại hình của chồng giấy cũng là một tiểu động vật đáng yêu.

Minh Thù mở chồng giấy ra.

Trên giấy không có những thứ khác, chỉ có một đồ án.

Giống cái đồ án Dịch Kiều vẽ cho cô xem kia.

Minh Thù: "..."

"Thứ này..." Tuyên Ca nói: "Chính là thứ những người kia đang tìm?"

Minh Thù cũng không xác định.

Thứ Dịch Kiều vẽ cho cô chính là một cái hộp.

Làm sao đến chỗ cô chính là một cái USB rồi?

USB là chứa trong hộp?

Đây không phải càng bắt mắt sao?

Minh Thù suy nghĩ một hồi cũng không có nghĩ ra được, dứt khoát không lãng phí đồ ăn vặt.

Cô ôm lấy cổ hắn hôn một chút: "Anh vẫn có chút công dụng nha."

Tuyên Ca: "..." Thật ra trong lòng cô, mình vẫn luôn vô dụng?

Minh Thù hôn xong, đứng dậy tìm máy tính cắm USB vào.

Máy tính nửa ngày cũng không có phản ứng, Minh Thù thử đi thử lại nhiều lần.

"Hỏng?"

Tuyên Ca đứng phía sau nói: "Cái USB này nhìn qua hẳn là đã nhiều năm, hỏng cũng không kỳ quái."

Liền tính từ lúc ba mẹ Thư Nhiên qua đời, cái USB này cũng đã sắp năm năm, đồ vật không sử dụng lâu sẽ càng dễ hỏng hơn.

Mà lại nhìn qua cái USB cute này, rất thấp kém...

"Kia... Người tìm thứ này không phải rất ngu ngốc sao?" Cái này mẹ nó không phải rất khôi hài sao?

Đồ vật tốn sức tìm, kết quả đã hỏng rồi.

Tuyên Ca: "..."

Người ta lại không biết hỏng a!

Lúc trước người dùng cái USB này đại khái cũng không nghĩ tới sẽ có tuyến thời gian lâu như vậy.

Minh Thù rót cốc nước, cầm USB muốn ném vào trong.

"Em muốn làm gì?" Tuyên Ca ngăn cô lại.

"Cho nó tắm một chút."

Tắm?

Ngươi cho người ta tắm cái gì a!

"Nói không chừng còn có thể sửa được."

"Tại sao muốn sửa?"

"Em không muốn biết bên trong là cái gì?" Tuyên Ca dừng một chút: "Có khả năng ba mẹ em là bởi vì đồ vật bên trong mà mất mạng."

"Không muốn." Minh Thù đè tay Tuyên Ca xuống, đem USB ném vào: "Tôi không có nhiều tinh lực đi biết những này, hủy đi càng bớt việc không phải sao?"

Tuyên Ca nhìn USB bị ngâm trong nước, đối với người mình thích đã có nhận thức mới.

Cô làm việc hoàn toàn không có logic, toàn bằng tâm tình cùng thuận tiện.

"Coi như em hủy đi cái này, đối phương cũng sẽ cảm thấy đồ vật trong tay em, vẫn sẽ không bỏ qua cho em."

"Vậy liền cho hắn chứ sao."

"Em..." Tuyên Ca nhìn đồ vật trong ly, làm sao cho?

"Cái này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."

"..."

-

Phù phù ——

Bọt nước văng khắp nơi, một vòng một vòng gợn sóng từ mặt nước tràn ra.

Ánh trăng tĩnh mịch.

Thân hình thon dài của nam nhân lặng yên không tiếng động đứng bên bờ, phảng phất là tử thần dung nhập trong bóng tối, tia sáng trên mặt nước lăn tăn đảo qua, lộ ra một góc băng sơn làm người ta kinh ngạc sợ hãi.

Tuyên Ca giải quyết hết đám người tiến vào, Dịch Kiều mang theo hai vệ sĩ xuất hiện, vệ sĩ xuống dưới đem người trong bể bơi vớt ra.

Dịch Kiều hỏi: "Đây là người thứ mấy rồi?"

Tầm mắt Tuyên Ca nhìn vào hư không: "Năm."

Mấy ngày nay vẫn luôn có người lẻn vào, bị Tuyên Ca âm thầm giải quyết không ít.

Xem ra đối phương không lấy được đồ vật sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hai người đồng thời trầm mặc, mãi đến lúc vệ sĩ kéo lấy người kia rời đi.

Dịch Kiều mới nói: "Ban đêm cậu... Bảo vệ tiểu thư cho tốt."

"Ừ."

Dịch Kiều lại nói: "Nhưng không cho cậu làm gì tiểu thư! Không có nguy hiểm không cho phép vào phòng tiểu thư! Nếu cậu dám làm gì với tiểu thư, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!"

Tuyên Ca: "..."

Tuyên Ca thật vất vả mới rời khỏi trở về phòng, phòng của hắn đã dọn đến bên cạnh phòng Minh Thù.

Tuyên Ca đứng bên mép giường, không biết đang nhìn cái gì, một lúc sau quay người mở cửa sổ ra nhảy vào cửa sổ phòng bên cạnh.

Hắn lặng yên không tiếng động rơi vào phòng.

Trong phòng không mở đèn, thiếu nữ đang nằm trên giường bên cạnh.

Tuyên Ca đến gần, chậm rãi ngồi xuống cầm lấy ngón tay của thiếu nữ, từng chút từng chút quấn quýt lấy nhau.

"Tuyên Ca?"

"Ừ." Tuyên Ca nghe thấy thanh âm cũng không hốt hoảng, ngược lại trực tiếp nắm chặt tay cô: "Đánh thức em rồi?"

"Anh chạy tới phòng tôi làm gì?"

"Bảo vệ em."

"..."

Minh Thù cảm thấy tiểu yêu tinh là đang kiếm cớ.

Bàn tay Tuyên Ca rơi vào trên đầu Minh Thù, giống như trấn an sủng vật, nhẹ nhàng xoa xoa mấy lần.

"Tôi không làm ồn, chỉ nhìn em ngủ, ngủ đi."

Ngươi mẹ nó ở đây chính là làm ồn ta!

Minh Thù nhích vào bên trong một chút: "Lên đây."

Tuyên Ca sửng sốt một chút, tự nhiên không nhiều lời leo lên nằm.

Minh Thù tìm vị trí dễ chịu ôm hắn, cọ vào lồng ngực hắn, nhắm mắt lại.

"Trên người anh làm sao một chút mùi vị cũng không có?"

Trong bóng tối, thanh âm của thiếu nữ nhẹ nhàng vang lên.

Trên người hắn quá sạch sẽ.

Sạch sẽ đến không có nhân khí.

Tuyên Ca phất ngón tay qua mái tóc của Minh Thù:" Bất luận mùi vị gì cũng có thể trở thành nguyên nhân hành động thất bại."

Hắn ôm sát người trong ngực.

"Bất quá, sau này tôi sẽ nguyện ý nhiễm lên mùi vị của em."

"Vậy nhiệm vụ của anh thất bại, không phải lại ỷ vào tôi chứ?" Lại mẹ nó giả ngốc!

Thanh âm của Tuyên Ca trầm thấp: "Ỷ vào em cả một đời."

"Ai muốn anh cả một đời, tôi đáp ứng anh sao?" Có biết xấu hổ hay không!!

"Xin lỗi." Thanh âm của hắn trong bóng đêm vô cùng rõ ràng: "Tôi muốn tương lai của tôi đều cho em."

"Tôi không muốn."

"Không phải do em quyết định."

"Anh còn ép mua ép bán?"

"Ừ." Lời lẻ cũng quá thẳng thắng đi.

Minh Thù: "..."

Ngủ một chút.

Tiểu yêu tinh quá mệt nhọc.

Tuyên Ca nghe thấy hô hấp của Minh Thù dần dần bình ổn, tâm tình vô cùng bình tĩnh.

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới.

Có một ngày, bên người hắn sẽ tồn tại một người như vậy.

Người trong tổ chức đều dùng từ lãnh huyết vô tình, cỗ máy giết người để hình dung hắn.

Hắn vẫn cảm thấy bọn họ nói không sai.

Bởi vì hắn không có bất kỳ tình cảm gì.

Tô Khấp cùng Vệ Nhất, hắn cũng không để ý lắm, chỉ là bởi vì bọn hắn hữu dụng nên nguyện ý để bọn hắn đi theo.

Hắn chính là một người lãnh huyết vô tình, lạnh lùng đến cực hạn.

Thế giới của hắn phảng phất là trống rỗng.

Có đôi khi hắn cũng sẽ hoài nghi, mình nên sống hay phải chết.

Mãi đến khi cô xuất hiện.

Thế giới của hắn từ khi gặp được cô bắt đầu chuyển động.

Chỉ vì một người.

*** Ai bị sâu răng vì vi diện này không a!! ***

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất