Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 214: Tụ Chúng Tu Tiên (14)

Nhưng sự thật chứng minh, không phải tất cả nữ chính đều thắp sáng kỹ năng nhà bếp cấp bậc tông sư. Giống như vị trước mặt này đây.

Giữ vững tinh thần không thể lãng phí lương thực, Minh Thù miễn cưỡng giải quyết xong chỗ đồ ăn, lấy viên đá từ trong tay áo ra nhét vào tay Tử Lạc, lúc Tử Lạc chưa kịp phản ứng đã rời đi rồi.

Cái biểu cảm ghét bỏ sau cùng kia là sao?

Tử Lạc nhìn viên đá trong tay, tuy rằng không biết là thứ gì nhưng hẳn không phải vật bình thường. Tử Lạc không biết là cái gì, nhưng nàng ta cảm giác mình không thể giữ vật quan trọng như vậy, sau đó nàng ta có đi tìm Minh Thù vài lần, nhưng ngay cả cái bóng của Minh Thù cũng không thấy đâu.

Ngược lại gặp phải mấy người thích gây sự, trong lúc tranh chấp, nàng ta không cẩn thận làm rơi vài giọt máu lên viên đá. Viên đá giao hòa với nàng ta, nàng ta phát hiện mình có thể không ngừng hấp thu linh khí ẩn chứa bên trong viên đá, tu vi dần dần tăng lên.

"Sư muội, muội làm gì vậy?"

Thiếu nữ ghé sát cửa sổ bị âm thanh này dọa cho giật mình, nhanh chóng nhảy xuống có chút ngượng ngùng nhìn người nọ:

"Lâm... Lâm Cẩn sư huynh, ta tìm... Tìm Huyền Cơ."

Lâm Cẩn biết cô nương này, thế nhưng...

"Muội tìm nàng ta thì trèo lên cửa sổ làm gì?"

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Cẩn, sắc mặt Tử Lạc đỏ bừng:

"Ta không tìm thấy nàng, muốn ở trong phòng nàng... Chờ nàng. Ta không làm chuyện xấu."

Nói đến phần sau, nàng ta dùng sức khoát tay.

Lâm Cẩn vẫn đang nghi ngờ, lúc Tử Lạc xấu hổ đến sắp độn thổ, hắn mới nói:

"Lúc này, hẳn là nàng ta đang ở phòng bếp gần đây. Nhưng nàng ta không thích người khác làm phiền nàng ta. Muội có chuyện gì không?"

"Không..."

Tử Lạc lắc đầu, cắn môi, lại gật đầu: "Có... Có chút việc muốn nói với nàng ấy."

"Việc riêng sao?"

"Ừ."

"Ta đi hỏi giúp muội một chút."

Có lẽ là bởi vì trạng thái tu luyện gần đây không tệ, tính tình Lâm Cẩn cũng thay đổi tốt hơn nhiều:

"Muội ở đây chờ đi."

Tử Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cám ơn Lâm Cẩn sư huynh."

Lúc Lâm Cẩn tìm thấy Minh Thù, nàng đang ngồi trên ghế xếp nhỏ ở bên ngoài phòng bếp gặm bánh bao. Các đệ tử trong phòng bếp chuẩn bị cơm nước, thường đề phòng liếc nhìn nàng.

Bên chân nàng, ngồi xổm có một đĩa bánh trôi bảy màu, từ hướng Lâm Cẩn đi qua có thể nhìn thấy, nhưng lúc hắn đến gần thì đĩa bánh trôi bảy màu đã biến mất không thấy tăm hơi.

Lâm Cẩn có chút nghi ngờ, ảo giác sao?

Hẳn là không phải... Hắn đã thấy rất nhiều lần, nhưng vẫn không thấy rõ đó là thứ đồ chơi gì.

"Huyền Cơ."

Lâm Cẩn nhìn biểu cảm của Minh Thù, lúc này hắn mới nói:

"Tử Lạc sư muội đến tìm ngươi, nhìn qua rất gấp, còn trèo lên cửa sổ phòng của ngươi."

Minh Thù cắn bánh bao, nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, yếu ớt nói:

"Ngươi nói cho nàng biết, thứ kia vốn chính là của nàng không cần trả lại cho ta. Nếu thực sự áy náy thì luyện tập cho tốt đi."

Lâm Cẩn gãi gãi đầu, thấy lực chú ý của Minh Thù đã chuyển đến phòng bếp, hắn có chút bất lực.

Lâm Cẩn mù mờ nói những lời này cho Tử Lạc. Cũng không biết Lâm Cẩn khuyên thế nào, nói chung lúc Minh Thù trở về thì Tử Lạc đã đi khỏi.

Nàng rửa mặt nằm trên giường. Hiện tại căn phòng này chỉ có một mình nàng ở, bên trong rất yên tĩnh. Minh Thù nằm trên giường, hô hấp đều đặn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu trên mặt nàng có vẻ yên tĩnh ôn hòa. Mặt đất nhuốm đầy sương chợt xuất hiện một cái bóng.

"Sư tôn có thói quen, xông vào phòng riêng người khác lúc đêm hôm nhỉ?"

Giọng nói thoải mái vang lên khi cái bóng kia xuất hiện.

Nam nhân thấp giọng "a" một tiếng, tựa như là kinh ngạc lại tựa như là tùy tiện nói một từ, tỏ vẻ đã đáp lời. Nhạn Dẫn tìm một chỗ ngồi xuống, nửa người trên nấp trong bóng đêm, nửa người dưới đắm chìm trong ánh trăng.

"Ta chỉ thích vào phòng riêng của ngươi, vậy phải làm sao bây giờ?"

Minh Thù mở mắt ra, dựa theo ánh trăng nhìn về phía người trong phòng:

"Chân nào của sư tôn thích ta vậy?"

"Cả hai chân đều thích."

"Vậy thì chặt hết."

Minh Thù lấy một con dao phay từ dưới gối đầu xoay người đi xuống.

Dao phay hiện lên tia sắc lạnh dưới ánh trăng.

"Lần trước đâm ta một dao, vẫn chưa đủ chứng minh ta không có ác ý với ngươi sao?"

Nhạn Dẫn ngồi không nhúc nhích nhìn Minh Thù mang dao phay đi tới.

"Nhưng ta đối với ngươi thì có." Minh Thù cười.

"Vậy xin hỏi ta đắc tội ngươi chỗ nào?"

Tia sáng hoàn toàn bị ngăn cản.

Thiếu nữ chém dao phay vào bàn gỗ bên cạnh hắn, tiếng động cực kỳ vang dội. Nàng vừa nói vừa đạp chân lên ghế, dáng vẻ như lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.

Nhưng thiếu nữ cũng không hung tợn độc ác, ngược lại cười nói vui vẻ:

"Chỗ nào của ngươi cũng có tội, từ người của ngươi đến đồ ngươi mặc."

Nhạn Dẫn không sợ chết ngẩng đầu nhìn nhau với thiếu nữ, trong giọng nói lười biếng mang theo vài phần ngả ngớn:

"Vậy ngươi thích ta mặc trang phục gì? Ta đều có thể mặc cho ngươi xem."

Khoan đã! Hình như có chỗ nào không đúng. Đồ ăn vặt của trẫm đâu? Mau đem tới an ủi trẫm. Nơi này có bệnh nhân tâm thần.

Minh Thù rút dao phay khỏi bàn đè lên cổ Nhạn Dẫn, vô thức tới gần một chút, nhìn ánh mắt của hắn hỏi:

"Lần trước ta đâm ngươi một dao, ngươi không hận ta sao?"

Lưỡi dao đặt ngay trên cổ hắn, Nhạn Dẫn không dám động: "Ta cho ngươi thấy ta không có ác ý đối với ngươi, ngươi không hài lòng sao?"

Trẫm muốn ngươi tức giận, oán hận trẫm.

"Nếu như ngươi không hài lòng, có thể đâm ta một dao nữa."

Nhạn Dẫn vừa nói vừa hướng về phía lưỡi dao.

Minh Thù nhanh nhẹn lui ra, đẩy ngực hắn cười khẽ: "Ngươi cho là như vậy là có thể lấy được viên đá sao? Rất xin lỗi, ta đã tặng viên đá cho người khác, sư tôn cũng đừng uổng phí sức lực chạy tới bán đứng bản thân."

Minh Thù bị một lực hất văng ra, Nhạn Dẫn nhảy lên một cái, trong tay có thêm một thanh kiếm để thẳng lên ngực Minh Thù:

"Tặng người khác rồi ư? Đưa cho ai?"

Minh Thù cười cười, giọng nói vô cùng muốn ăn đánh:

"Ta sẽ không nói cho ngươi biết, tức chết ngươi."

Kiếm trong tay Nhạn Dẫn cũng không có sát ý, hắn chỉ phòng ngừa Minh Thù ra tay lần nữa hất bay mình.

Nhạn Dẫn cật lực khiến mình bình tĩnh:

"Bích Hải Thạch tinh ngàn năm mới có một viên, ngươi biết nó quý giá cỡ nào không?"

"Cho nên mới tặng."

Bởi vì quý trọng cho nên mới tặng người ta.

Loại đồ vật này mà nàng lại tặng người khác, tặng người khác.

Đưa cho ai? Ai đáng để nàng chi mạnh tay như vậy? Hình như nàng không có bạn bè gì, cũng không có quan hệ tốt với trưởng bối nào. Chuyện Từ trưởng lão lần trước, nếu không có hắn đứng ra ngăn cản thì nàng sớm đã bị trục xuất khỏi tông môn.

Đó là người nàng thích sao? Được lắm.

Quan hệ của nàng và cái người tên là Lâm Cẩn rất thân thiết, tu vi gần đây cũng dần dần tăng lên, chẳng lẽ là đưa cho hắn sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất