Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 971: Minh chủ chỉ giáo (16)

Rõ ràng tên nam nhân che mặt này đã bị đánh trọng thương, bây giờ còn có thể đánh nhau với giáo chủ.

Người này hồi phục nhanh quá chứ nhỉ?

Hay là người này không phải là người hôm nay bị nàng đánh? 

Minh Thù quan sát một lát nữa, phát hiện giáo chủ rõ ràng không sử dụng toàn lực.

Hơn nữa cố ý để nam nhân che mặt đánh trúng một chưởng.

"Phụt..." 

Máu tươi từ trong miệng giáo chủ phun ra, tư thế giả, biểu cảm giả...

Còn có thể giả thêm chút nào nữa không?

Tựa như nam nhân che mặt còn muốn động thủ, thế nhưng một giây kế tiếp liền dừng lại, đột nhiên nhảy lên đạp lên ngọn cây bên bờ sông, nhảy vụt vài cái biến mất trong màn đêm. 

"Giáo chủ!"

"Giáo chủ người không sao chứ!"

"Giáo chủ người thế nào rồi!" 

Đệ tử Ma giáo từ dưới cầu chạy lên, hỏi han giáo chủ ân cần.

Giáo chủ phất tay: "Không có việc gì, giải tán đi."

"Giáo chủ..." Đệ tử Ma giáo kêu đến tang thương, giống như giáo chủ bọn họ sắp lên trời vậy. 

"Không chết được." Giáo chủ tức giận: "Tất cả giải tán."

Đệ tử Ma giáo nhìn mắt nhau, thực sự giải tán.

Trên cầu yên tĩnh lại, Minh Thù nhếch khóe môi nhìn sang: "Ma giáo các ngươi nội bộ tranh chấp?" 

"Không phải." Giáo chủ cầm tay áo lau máu trên mép: "Thù riêng, nhưng hắn muốn cướp vị trí của ta là sự thật."

"Vậy vì sao ngươi không giết hắn?" Còn giả mù sa mưa làm như vậy.

"Sách lược hiểu hay không." Giáo chủ nói một tiếng. 

Minh Thù nheo mắt: "Sách lược hèn hạ vô sỉ?"

Giả bộ bị thương làm cho địch hiểu lầm, biện pháp này giống y đúc lần trước người nam nhân che mặt đánh với Trác công tử.

Hèn gì đều xuất thân từ Ma giáo. 

"Đúng vậy, thủ đoạn mà danh môn chính phái các người chẳng bao giờ dùng." Giáo chủ kỳ quái.

"Này, ngươi đi đâu vậy, chờ ta một chút. Ta nói chuyện với ngươi đó, có phải bị ta nói trúng rồi hay không, thẹn quá hóa giận sao?" Giáo chủ đuổi theo Minh Thù.

Giáo chủ hấp ta hấp tấp đi theo Minh Thù. 

Lúc bọn họ đi chưa được bao lâu, một bóng người chạy lên cầu.

Khương Linh ngắm nhìn bốn phía, kỳ quái... Tại sao không có ai?

Mặt đất trơn trượt, đôi mắt nàng quan sát xung quanh, đã tới trễ sao? 

Rõ ràng nàng đã tính toán thời gian tới, sao tới trễ được chứ...

Hay là giáo chủ Ma giáo được nữ chính cứu rồi?

Khương Linh cau mày lướt nhìn một vòng xung quanh nữa, ngay cả bóng của giáo chủ Ma giáo cũng không thấy đâu. 

-

Minh Thù đi ra ngoài một vòng, thì dẫn một người trong Ma giáo trở về, còn là giáo chủ khiến cho Bánh Bao vô cùng sợ hãi.

Chuyện này nếu để cho Phi Hổ môn thấy, còn không nói bọn họ cấu kết Ma giáo sao? 

Sau đó toàn bộ võ lâm trừng phạt không còn là Ma giáo nữa, mà là phủ minh chủ của bọn họ.

"Minh chủ... Ta về phòng trước." Dung Ly nhỏ giọng nói một tiếng với Minh Thù.

Tự giáo chủ châm trà cho bản thân, Dung Ly rời khỏi hắn liếc mắt một cái. 

"Ngươi biết hắn?" Đợi Dung Ly đi ra ngoài, Minh Thù ngồi đối diện giáo chủ.

"Khá quen." Giáo chủ nói: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi. Nhưng minh chủ đừng tốt quá, những người lai lịch không rõ ràng đừng để bên cạnh quá nhiều."

"Không phải Ma giáo các ngươi luôn mong ta gặp chuyện không may sao?" 

"Vậy thì khác, chúng ta bây giờ là quan hệ hợp tác." Giáo chủ rất có tinh thần hợp tác.

"Cho nên là ngươi đánh Khương Linh sao?" Nhưng nàng thấy Khương Linh vẫn rất vui vẻ hoạt bát, không giống như xảy ra chuyện.

"..." Giáo chủ hắng giọng một cái: "Đây không phải là làm việc sao, ta dặn dò người đi làm.” 

Thân là giáo chủ, mỗi ngày ngoài việc bị truy sát, cũng có rất nhiều chuyện phải làm.

Minh Thù hỏi: "Nam nhân vừa mới tập kích ngươi là ai? "

Giáo chủ dừng vài giây, đặt chén trà xuống: "Sư huynh của ta." 

"Đồng môn tương tàn?"

"Ta chưa từng nghĩ, sư huynh..."

Giáo chủ lắc đầu: "Kỳ thực ta cũng không muốn làm chức giáo chủ này, nhưng sư phụ truyền danh giáo chủ cho ta, ta chỉ có thể tiếp nhận." 

Giáo chủ kể cho Minh Thù nghe về những chuyện cẩu huyết kia.

Giáo chủ và sư huynh cùng nhau gia nhập sư môn, sư huynh trầm ổn chăm chỉ cố gắng học tập nhưng không được thông minh cho lắm.

Sư đệ nghịch ngợm lười nhác nhưng lại rất thông minh, sư huynh tu luyện hết ngày dài lại đến đêm thâu nhưng cũng không đuổi kịp sư đệ. 

Có lẽ vì sự chênh lệch này, sư huynh bắt đầu đố kỵ sư đệ.

Lúc đầu đáng lẽ người kế thừa giáo chủ ma giáo là sư huynh, nhưng không nghĩ sau này vị trí này truyền cho sư đệ.

Nhưng sư đệ nhận được vị trí giáo chủ này, thực sự không muốn làm chút nào. 

Sau đó sư huynh đã đi theo con đường không nên đi.

Giáo chủ cũng rất khổ.

Cả ngày phải đối mặt với sự truy sát của sư huynh, còn phải chăm sóc đám ranh con trong ma giáo. 

Trước đây hắn là một thiếu niên sáng sủa, nhưng hiện tại đều phí hoài thanh xuân trở thành bộ dạng gì rồi.

Minh Thù: “...” Đúng là tạo nên một kịch bản hài hước.

Giáo chủ cũng kỳ lạ như thế. 

"Minh chủ, minh chủ... không xong rồi, đã xảy ra chuyện."

Bánh Bao vội vã chạy vào.

“Không phải ta đã nói, không phải người chết không cho phép ồn ào sao." 

Chuyện sinh tử bên ngoài không là gì cả.

Bánh Bao nuốt ngụm nước bọt: "Thực sự... chết người rồi."

Minh Thù và giáo chủ đồng thời nhìn về phía hắn. 

Bánh Bao nhanh chóng nói: "Không thấy thần kiếm đâu, đệ tử các phái trông coi thần kiếm đều đã chết hết."

"À." Liên quan gì đến trẫm, trẫm cũng không phải rất cần.

Bánh bao: "???" 

Minh chủ người phản ứng thế này sao?

Có lẽ Minh Thù phát hiện ánh mắt Bánh Bao đầy chất vấn, một lát sau nói ra ba chữ: "Thật thê thảm."

Kỷ xảo khoa trương như giáo chủ. 

Bánh Bao quay đầu nhìn bên ngoài, may mắn không còn người môn phái khác.

"Bữa ăn khuya ăn cái gì?"

Nội tâm Bánh Bao tan vỡ. 

Ăn cái gì mà ăn!

Bây giờ đi núi Vạn Ngọc!

-

Cho nên Minh Thù đang cầm bữa ăn khuya leo lên núi Vạn Ngọc.

Đèn đuốc ở núi Vạn Ngọc sáng choang, trong không khí đều là mùi máu tươi.

Những người còn lại đều là gương mặt đau khổ tang thương. 

Chỉ có Minh Thù mặt không biến sắc ăn bữa ăn khuya, nhìn các phái xếp người chết thành một hàng.

"Lại là Ma giáo."

"Ghê tởm!" 

"Đám Ma giáo kia thật súc sinh, không có nhân tính! Đừng cho ta bắt được bọn họ..."

"Bọn họ còn cướp thần kiếm đi!" Đây là trọng điểm.

Thần kiếm bị cướp, đệ tử bị giết. 

Cho nên đám người kia mới tức giận như thế, mỗi người đều tuyên bố muốn tiêu diệt Ma giáo.

Giáo chủ - giả trang thành người hầu phủ minh chủ: "..."

Minh Thù cũng nhìn về phía giáo chủ. 

Khóe miệng giáo chủ giật một cái, hạ giọng: "Ta nào có thời gian tới nơi này, ngươi đừng giống đám người ngu ngốc này nói xấu ta!"

Không biết tại sao hắn cảm thấy vị cô nương này khác với những nhân sĩ chính phái hắn tiếp xúc qua.

Không nông cạn như vậy... 

Một lời không hợp liền chụp mũ cho Ma giáo.

Minh Thù cúi đầu tiếp tục ăn bánh trôi.

Giáo chủ: "..." 

Giáo chủ cầm cành cây đâm Minh Thù: "Ngươi dẫn ta qua xem đi."

Hắn lại muốn nhìn xem là ai vu oan giá họa cho hắn.

“Tự đi đi.” 

"Ta tự đi còn có thể trở về sao?" Giáo chủ tức giận.

Đám người kia còn không lột da rút xương của hắn, rồi đem đi chiên dầu sao?

Minh Thù không động đậy. 

"Mời ngươi ăn đồ!" Giáo chủ xuất chiêu.

Minh Thù lập tức nhấc chân đi về phía bên kia, làm cho giáo chủ trong chốc lát không phản ứng kịp, đợi Minh Thù đi được một đoạn hắn liền chạy theo sau.

"Minh chủ..." 

"Minh chủ."

Giọng nói liên tiếp vang lên.

Giáo chủ cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống. 

Đợi khi tới gần thi thể, Minh Thù không ăn cái gì nhưng cũng không làm cái gì cứ như vậy nhìn.

Hiện trường hơi quái dị.

Giáo chủ: "..." 

Giáo chủ giả bộ hành lễ với Minh Thù, sau đó trong sự chứng kiến của mọi người, ngồi chồm hổm xuống kiểm tra thi thể.

Mọi người tưởng là lệnh của Minh Thù, đương nhiên không ai ngăn cản.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất