Chương 49 - Nhìn ngươi thuận mắt.
Lâm Quan xoắn xuýt rất lâu, há miệng định báo giá ba trăm vạn, lại nghe Dương Thiên cầm điện thoại gọi điện thoại.
"Này, Kiệt Khắc, ngươi báo giá một ngàn vạn phải không, ừm, ngươi chừng nào tới nơi này? Được, ta chỉ để lại cho ngươi."
Điện thoại cúp máy, Lâm Quan biến sắc, phẫn nộ nói: "Sao ngươi có thể bán cho người ngoại quốc?"
Dương Thiên khinh bỉ nhìn hắn một cái nói: "Ta bán cho người nào thì liên quan gì tới ngươi."
Lâm Quan sắc mặt tái xanh nói: "Ngươi không phải nói muốn bán cho ta sao?"
"Bán cho ngươi? Quên đi, ta thấy ngươi cũng mua không nổi." Dương Thiên chế nhạo.
Một câu nói kia quả nhiên chọc giận Lâm Quan, hắn quát: "Ngươi vậy mà xem thường ta, hắn ra một ngàn vạn đúng không, vậy ta ra một ngàn một trăm vạn."
Nói xong, hắn đi tới một bên nói rõ tình huống với gia gia Lâm Ninh của hắn, Lâm Ninh trầm mặc một chút, bảo hắn nhất định phải mang được luận chứng về, tiền sẽ chuyển đủ cho hắn.
Lâm Quan rất mừng rỡ, có gia gia của hắn bảo đảm, vậy lần này hắn nhất định phải được.
Hắn đi tới bên cạnh Dương Thiên nói: "Tiểu tử, tiền của ta đã gửi qua rồi, luận chứng của ngươi ở đâu?"
Dương Thiên cười cười, khẽ nâng mí mắt nhìn hắn một cái nói: "Chờ!"
Sau đó tìm giấy bút, xoát xoát xoát xoát, dùng không đến một phút liền viết xong luận chứng.
Dương Thiên thờ ơ nói: "Đây chính là luận chứng của ngươi."
"Ta thảo, chỉ đơn giản như vậy?" Lâm Quan có chút hồ nghi nói:"Ta làm sao biết luận chứng này của ngươi viết là thật hay giả? Vạn nhất ngươi gạt ta thì làm sao bây giờ?"
Dương Thiên lạnh lùng nói: "Vậy ngươi có thể không mua!"
Nói xong, hắn dự định xé nó ra.
"Đừng, đừng, ta mua, ta mua ngay bây giờ." Lâm Quan nhanh chóng ngăn cản, sau đó móc ra một tấm thẻ nói: "Trong này là một ngàn một trăm vạn, gia gia của ta vừa gửi tới cho ta."
Dương Thiên gật đầu, tiện tay nhét vào trong túi, tuy rằng trong nháy mắt trở thành phú hào ngàn vạn, nhưng thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như trước, trên mặt không thấy rõ bất kỳ biến hóa nào.
Vu Tùng và Tô Nguyên đều hơi kinh ngạc, xem tiền tài như cặn bã đến mức nào mới có thể bình tĩnh như vậy?
Về phần Hà Sơn cùng Tề Vệ, đã sớm thiếu chút nữa sắp phát điên, một học sinh mà chỉ cần động bút, ở trước mặt bọn họ kiếm lấy hơn một ngàn vạn, ngẫm lại cũng quá điên cuồng.
Sau khi Lâm Quan cầm luận chứng vào trong tay, đắc ý cười điên cuồng, đã có được nó, giải thưởng toán học Fields nhất định là của gia gia hắn, đến lúc đó địa vị gia gia của hắn lại một lần nữa nhắc tới, địa vị của hắn khẳng định cũng sẽ theo đó nước lên thì thuyền lên!
Vu Tùng và Tô Nguyên rất kích động, y nhìn Lâm Quan nói: "Tiểu Quan, có thể cho chúng ta xem một chút hay không, chúng ta cùng nghiên cứu? Ngươi yên tâm, chúng ta không cần danh dự."
Lâm Quan khinh thường nhìn hai người bọn họ một cái nói: "Các ngươi tính là cái gì? Cũng xứng được xem luận chứng toán học cao thâm như vậy? Giải thưởng lần này chắc chắn không phải ta cũng không thể là của người nào khác."
Sắc mặt Vu Tùng và Tô Nguyên có chút khó coi, đối phương chỉ là một tiểu bối lại vũ nhục nhà số học thế hệ trước là bọn họ như vậy, tuyệt đối không chút nể mặt bọn họ.
Dừng một chút, Lâm Quan lại hếch mũi lên trời nhìn Dương Thiên nói: "Này, tiểu tử, ngươi đã bán luận chứng cho ta, thì không thể bán cho người khác."
Dương Thiên đạm mạc nói: "Một món đồ, ta chưa bao giờ bán lần thứ hai."
Lâm Quan yên tâm gật đầu nói: "Nếu để ta biết ngươi còn dám bán luận chứng ra ngoài, ta sẽ đánh gãy chân ngươi."
Dương Thiên nghe vậy thì cười, đây là bị uy hiếp sao? Lá gan của đối phương thật sự không phải lớn bình thường, Phá Thiên Tiên Đế cũng dám uy hiếp.
Bất quá lần này hắn không để ý đến đối phương.
Sau khi Lâm Quan đi, Vu Tùng thất vọng thở dài một tiếng nói: "Không có luận chứng, kế hoạch của chúng ta cũng chỉ có thể kết thúc."
Tô Nguyên cười khổ nói: "Một ngàn một trăm vạn, cho dù chúng ta muốn mua cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy."
Vu Tùng có chút bất đắc dĩ nói: "Lần này giải thưởng toán học Fields khẳng định lại là của Lâm Vũ."
"Không có cách nào, tuy nhân phẩm của hắn không được, nhưng trước sau vẫn là người đứng đầu giới toán học của quốc gia chúng ta, trước sau vẫn là đoạt vinh dự cho quốc gia chúng ta, không có gì có thể oán giận."
Tuy Tô Nguyên nói như vậy, nhưng không thể tự mình giải khai luận chứng, cuối cùng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
"Đám lão già kia đều ở nhà chờ mong chúng ta trở về, nếu tay không trở về chắc bọn họ sẽ rất thất vọng." Vu Tùng lại thở dài.
Hai người đang thở dài, chỉ thấy Dương Thiên lấy bút ra, soạt soạt soạt, vẽ trên giấy một lúc, đưa tờ giấy cho Tô Nguyên.
"Cầm lấy!"
Tô Nguyên sửng sốt, hắn nhìn Dương Thiên, không biết phải làm sao.
"Dương tiên sinh, chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy để mua cái này luận chứng a."
Tuy Vu Tùng cũng muốn nhận nhưng giá một ngàn một trăm vạn thì hắn thật sự chùn bước.
Dương Thiên hỏi ngược lại: "Ai cần tiền của các ngươi? Vừa rồi ta đã nói rồi, ta chỉ bán một món đồ một lần mà các ngươi không nghe thấy sao?"
Hai người càng không hiểu gì cả.
"Nếu ngài chỉ bán một lần, vậy thì đây là..." Tô Nguyên vẻ mặt nghi hoặc.
"Đây là tặng!"
Một câu nói của Dương Thiên, khiến Vu Tùng và Tô Nguyên hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Đối phương cứ như vậy đơn giản đem luận chứng giá trị một ngàn một trăm vạn đưa cho bọn họ? Đây quả thực là không dám tin, hai người bọn họ có chút cảm giác như nằm mơ.
Thấy Dương Thiên đã đi tới cửa, Tô Nguyên không kiềm chế được sự nghi ngờ trong lòng, hỏi: "Dương tiên sinh, ngài đây là vì sao?"
Dương Thiên dừng bước, thanh âm lạnh nhạt nói: "Ngươi nhìn thuận mắt hơn so với Lâm Quan, thuận tiện nói một câu, ta không muốn để Lâm Quan lấy được giải thưởng, trong tay các ngươi là luận chứng đơn giản nhất, mà trong tay Lâm Quan là luận chứng phức tạp nhất, nếu như vậy các ngươi không được phần thưởng, vậy sau này không cần phải đụng vào số học nữa, quá mất mặt!"
Dứt lời, đã ra khỏi phòng hiệu trưởng.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Thiếu niên tuy tuổi nhỏ yếu, thanh âm hơi non nớt, nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn như ông cụ non.
Khí thế phát ra từ thân thể gầy yếu không kém gì các đại lão khác, khiến người ta không dám có tâm tư chống cự.
Hà Sơn bị biểu hiện xuất sắc của Dương Thiên kích thích, hối hận đập đầu vào tường, đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Tề Vệ nhìn mấy bài thi của Dương Thiên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn thật sự không nói dối, hắn thật sự không có sao chép tài liệu.
Vu Tùng sững sờ nhìn bóng lưng của Dương Thiên nói: "Tô lão ca, giáo sư khoa học Thanh Hoa chúng ta bị một học sinh cao trung năm ba khinh thường sao?"
Sắc mặt Tô Nguyên cũng có chút nóng lên, nói: "Hẳn là vậy, nhưng mà ta lại không tìm được một chút lý do phản bác nào."
Vu Tùng nói: "Xem ra không thể để Dương tiên sinh thất vọng được."
Tô Nguyên cũng nghiêm túc gật đầu nói: "Ừm, chúng ta có luận chứng đơn giản nhất, nhất định có thể chứng minh suy đoán đầu tiên của phỏng đoán này, để tất cả các nhà số học trong nước chúng ta oanh động toàn thế giới."
—————
Đến túc xá, Dương Thiên bắt đầu tu luyện.
Nhưng cũng không lâu lắm, chỉ nghe một giọng nói mơ hồ truyền tới.
"Dương tiên sinh, lão hủ đến thỉnh tội cho ngài rồi."
Dương Thiên nhíu mày, mở cửa sổ ra, chỉ thấy người dưới lầu lại là Tần Trung Quốc.
Hơn nữa, lão nhân này nhìn qua rất có thành ý, vậy mà ở sau lưng cõng cành mận gai, tới đây xin lỗi.
Một màn này nếu để cho những đại nhân vật Giang Thành thấy được, không thể không kinh ngạc đến rớt cả tròng mắt.
Tần Trung Quốc là ai, lúc trước là chiến sĩ thế hệ trước từng tham gia cách mạng, khai quốc công thần, bây giờ tuy tuổi già lui ẩn đến Giang thành, đó cũng là nhân vật ghê gớm.
Ở quân khu, thuộc hạ cũ của hắn nhiều vô số kể, mạng lưới quan hệ nhân mạch rắc rối phức tạp, lại thêm ba nhi tử của hắn, một thượng tướng, hai trung tướng, một môn ba hổ tướng, đã định trước là sẽ trường thịnh trăm năm không suy.
Nhưng mà, chính là một đại nhân vật như vậy, vậy mà đến ký túc xá trường học cao trung xin lỗi người ta, hơn nữa còn sử dụng quy cách cao nhất chịu đòn nhận tội, ai có thể có mặt mũi lớn như vậy?
Tần Quốc Trung hô lên ba tiếng, sau đó tựa như sợ quấy rầy đến Dương Thiên nên không lên tiếng nữa, chỉ đứng ở nơi đó, hấp dẫn rất nhiều bạn học chú ý.
"Ha ha, mau nhìn xem lão nhân kia là ai, còn chơi cách cổ đại như cõng gai chịu đòn nhận tội?
"Chắc là tiết mục ah, ha ha, cười chết người."
Những đứa bé mười bảy mười tám tuổi này cũng không biết thân phận Tần Trung Quốc, cho nên khi cười lên cũng không kiêng nể gì.
"Đúng vậy đúng vậy, thật là, đầu năm nay cái gì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ có cái hiếm lạ này."
"Lão nhân này có phải tới thổ lộ hay không a."
"Ha ha, nếu là như vậy thì có trò chơi rồi."
"Dương tiên sinh là ai vậy, đáp ứng hắn, đáp ứng hắn!"
Bạn học từ cửa sổ thò đầu ra xem náo nhiệt, hồ ngôn loạn ngữ, không chút nào ngại chuyện lớn.
Tần Trung Quốc nghe được những lời này, sắc mặt vẫn không thay đổi, ôm quyền cung kính hành lễ với ký túc xá của Dương Thiên.
Nhưng mà, cũng không phải ai cũng thiển cận như vậy.
Một học sinh sau khi nhìn thấy tướng mạo Tần Trung Quốc a một tiếng, sợ tới mức thiếu chút nữa từ bên cạnh cửa sổ rớt xuống.
Người bên cạnh vội vàng ba chân bốn cẳng lôi hắn lên.
Sau đó, hắn thất hồn lạc phách nói: "Trời ạ, ta nhìn thấy gì?"
Bạn cùng phòng liền giật mình hỏi lại: "Không phải ngươi là nhìn thấy quỷ đấy chứ?"
Vị học sinh kia hoảng sợ nói: "Thấy quỷ thì ta cũng không đến mức bị hù thành cái dạng này, các ngươi có biết lão đầu phía dưới kia là ai không?"