Chương 118
Đông Hán
Chừng một thời thần sau, Vương bộ đầu trở lại. Mạnh Thiên Sở đang ngồi nói chuyện phiếm với Hạ Phượng Nghi, Phi Yến trong phòng khách, thấy ông ta vào liền mời ngồi, Phi Yến rót cho ông ta một chúng trà.
Vương bộ đầu nói: "Sư gia, vừa rồi theo lời dặn của ngài, tôi cùng các huynh đệ đã chia nhau triển khai hành động. Phụ thân của Tả Giải Âm xác thật là sinh bệnh rồi. Người dưới trong Tả phủ đều nghị luận cho rằng phụ thân của Tả Giai Âm dường như là mắc phải một chứng quái bệnh, người càng lúc càng ốm, khí sắc không tốt lắm, ăn cũng không được, ngủ cũng không yên, từ một đại hán tử đã trở thành không được trăm cân (cân tàu khoảng 0. 6 kg)."
"Vậy à?" Mạnh Thiên Sở nghe xong vô cùng hiếu kỳ: "Có điều tra rõ thân phận của cha Tả cô nương không?"
"Tra rồi, thì ra mẹ của Tả Giai Âm không phải là vợ chính của Tả lão gia, vợ chính của ông ta ở kinh thành. Ông ta nhận thức mẹ của Tả Giai Âm ở Hàng châu, lúc đó mẹ của Tả Giai Âm chính là nghệ kỹ (kỹ nữ chỉ bán nghề, không bán thân) nổi tiếng trong thanh lâu, tên gọi là Nịnh Thái Nhi, cầm kỳ thư hoa không món nào không thông, hơn nữa xinh đẹp vô cùng. Nghe nói Tả lão gia vốn chỉ định ở lại Hàng châu mấy ngày, không ngờ ở luôn một mạch nửa năm, bỏ tiền ra chuộc bà ta từ thanh lâu. Sau đó Tả lão gia trở về kinh thành nói sẽ nhanh chóng đến đón, không ngờ Tả lão gia đi một lúc là mất năm năm luôn. Khi ông ta đi, Nịnh Thái Nhi đã có mang, không lâu sau thì sinh ra Tả cô nương."
Vương bộ đầu nói luôn một mạch, sau đó mới thở ra một hơi.
"Sau đó thì sao?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Nịnh Thái Nhi sinh xong Tả Giai Âm, nhờ người mang thư đến cho Tả lão gia, nhưng nhất mực bặt tin như chìm trong biển lớn, cho đến khi Tả Giai Âm năm tuổi ông ta mới trở lại như kỳ tích vậy."
"Vậy mẹ của Tả Giai Âm không lấy người khác hay sao?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Nghe nói là không, mai mối rất nhiều nhưng đều cự tuyệt hết."
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới thở dài một hơi: "Nữ tử xinh đẹp như vậy mà để bỏ dở cả tuổi xuân, Tả lão gia tử này quá ác rồi." Hạ Phượng Nghi và Vương bộ đầu đều gật đầu tán đồng.
"Vậy cha của Tả Giai Âm trở về làm gì?" Hạ Phượng Nghi hỏi.
"Nghe nói là cho tiền, cấp cho hai mẹ con họ một món tiền rất lớn, lúc đó số tiền trên người của Ninh Thái Nhi xem ra không còn nhiều nữa, ông ta về cho tiền, ở nửa năm rồi đi."
"Nam nhân gì thế! Ông ta sao không mang họ đến kinh thành a!" Hạ Phượng Nghi bất bình hỏi.
"Đúng vậy, đáng ghét quá mà! Chẳng lẽ ở nhà còn có sư tử hà đông?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Sư gia nói chính phải!" Vương bộ đầu đáp.
"A!" Mạnh Thiên Sở và Hạ Phượng Nghi không hẹn mà cùng kêu lên.
"Tả lão gia tử vốn là một thư sinh nghèo, đến kinh thành ứng thí kim bảng đề danh xong thì bị nhạc phụ đại nhân tương lai của ông ta nhìn trúng, chiêu là rể tài. Phụ thân của người vợ cả chính là Lại bộ thượng thư, do đó ông ta dễ dàng vào triều đình làm quan."
"À! Thì ra là thế!" Mạnh Thiên Sở gật gù.
"Mọi thứ của nam nhân đó đều do nhạc phụ như thái sơn cấp cho, do đó đối với vị phu nhân của mình rất cẩn thận e dè, nghe nói ở trong triều có tiếng là sợ vợ!"
"Vậy cũng chả trách!" Hạ Phượng Nghi nói. "Sau đó thì sao?"
"Ông ta tự nhiên không thể đón họ đến kinh thành. Mẹ con họ nhất mực ở đây, dùng tiền của Tả lão gia mở tửu điếm, chính là 'Tri Vị quán', sinh ý rất tốt. Ninh Thái Nhi đó là một người rất biết làm ăn, chẳng những mở tửu lâu, còn có rất nhiều đất, ở Hàng châu này chỉ trong vài năm đã coi như là giàu có một phương rồi.
Hạ Phượng Nghi chề môi: "Tả lão gia tử đó sao lại trở về nữa vậy? Lương tâm cắn rứt hay là nhìn trúng gia tài của người ta?" Rõ ràng là Hạ Phượng Nghi không có hảo cảm gì với Tả lão gia tử này.
Vương bộ đầu nói: "Điềm này thì còn chưa rõ, chỉ nghe nói ông ta cáo lão về quên, lần cuối cùng trở về này rồi không đi nữa, đến bây giờ đã ba năm rồi."
"Thì ra là lão cán bộ đã hạ cánh máy bay!", Mạnh Thiên Sở nhủ thầm như vậy.
Tiếp theo đó, Mạnh Thiên Sở phái Tống Tường Vũ đi nghe ngóng xem Lý Nhữ Hàn giúp lo liệu trang lễ ở nha môn của tri phủ đã về hay chưa. Chẳng mấy chốc sau, Tống bộ khoái trở về báo cáo là sáng sớm nay đã lên núi chôn, lúc này chưa về, xem ra phần mộ được chọn ở chỗ khá xa, do đó chỉ còn nước từ từ chờ.
Vừa rồi nghe Vương bộ đầu giới thiệu về tình hình cha của Tả Giai Âm, lòng Mạnh Thiên Sở càng có chút hiếu kỳ đối với cô nàng này. Chỉ có điều, từ tình hình do Vương bộ đầu báo lại, không hề phát hiện vì sao Tả Giai Âm lại vô sự hiến ân cần với hắn. Chẳng lẽ là đúng như lời Phi Yến nói, nữ tử này đã nhìn trúng hắn sao?
Tả Giai Âm vô cùng xinh đẹp, nhưng nếu sánh với Hạ Phượng Nghi thì còn kém một bậc. Nhưng Hạ Phượng Nghi dù sao cũng không phải là vợ thật của hắn, sau này còn phải chia tay, hơn nữa đối với hắn lạnh lùng vô cùng, cho nên Mạnh Thiên Sở đã không còn hứng thú cố giả cuộc hôn nhân giả mạo này, xem ra cô nàng Tả Giai Âm này có phần thực tế hơn. Hơn nữa, trên người của nàng ta có một loại lực hấp dẫn thần bí, khiến cho Mạnh Thiên Sở vô cùng hiếu kỳ, trong lòng hắn ít nhiều có ý muốn đeo đuổi theo nàng.
Ngày đã vào trưa, bụng bắt đầu đói, hơn nửa nghe chuyện Tả Giải Âm cả nửa ngày, Mạnh Thiên Sở quyết định giữa trưa đến Tri Vị quán (quán sành ăn) dùng cơm, biết đầu có thể phát hiện thêm điều gì đó.
Hắn mang theo Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, được Vương bộ đầu tháp tùng ngồ xe ngựa đến Tri Vị quán ở cạnh Tây Hồ. Tả Giai Âm còn chưa đến tiệm, xem ra Tả lão gia ở nhà mắc bệnh rất nặng.
Bọn hỏa kế trong tiệm đã biết bọn Mạnh Thiên Sở, cho nên vội vã mời họ lên nhã tọa ở tầng hai, dọn ra một bàn thức ăn Hàng châu.
Tả Giai Âm không có mặt, Mạnh Thiên Sở không có hứng thú gì, uống vài chung rượu rồi dựa vào lan can nhìn người đi đường bên dưới.
Chính vào lúc này, hắn thấy ở cuối đường có mấy thiết kỵ chạy như bay tới, roi ngựa vụt vun vút, người đi đường đua nhau tránh, ai tránh chậm bị roi trúng người co rúc lại không dám kêu thét tiếng nào.
Mấy người này ăn mặc sang trọng, phi ngựa rất nhanh, đến trước Tri Vị quán liền dừng ngựa. Tất cả họ đều đội mũ nhọn, mang giày da trắng, y phục màu xám, cột dây lưng làm bằng tơ, mặt nghiêm khắc vô cùng. Dẫn đầu là một trung niên đầu to tai lớn, quét mắt nhìn đánh giá tửu lâu, gật gật đầu, vút roi một tiếng to rõ rồi từ từ xuống ngựa.
Một điếm tiểu nhị mặt mày tươi rói chạy ra nghênh đón: "Các vị khách gia, nghỉ lại hay là..."
"Chát...!" Điếm tiểu nhị bị ăn ngay một roi, kêu thảm ôm mặt sụm xuống đất, từ trán tới tai lộ rõ một dấu roi rướm máu dài.
"Cút đi!" Gã mập đó vung chân đá điếm tiểu nhị, "Gọi ả chủ Tả Giai Âm của Tri Vị quán này ra đây cho lão tử."
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Người này sao bá đạo như vậy?"
"Ơ...!" Vương bộ đầu vội đưa ngón tay ra hiệu đừn glên tiếng: "Đây đều là người của Đông hán, sao lại không bá đạo được. Sư gia đừng nhìn nữa, coi chừng bọn chúng kiếm chuyện."
Phi Yên đứng bên cửa sổ nhìn rõ người, mặt tái nhợt kéo tay áo của Mạnh Thiên Sở, ra hiệu cho hắn đừng nhìn nữa.
Đông hán (Đông Xưởng)? Danh từ này quá nổi tiếng, nổi tiếng đến nổi Mạnh Thiên Sở từ mấy trăm năm sau ngược về thời cổ đại không khỏi rùng mình.
Đông Hán là cơ cấu đặc vụ nổi tiếng được Minh Thành Tổ kiến lập sau cẩm y vệ vào thời Minh, chúc trách chủ yếu là 'Phóng mưu nghịch yêu ngôn đại gian ác đẳng, dữ cẩm y vệ quân quyền thế' (Dò xét những kẻ mưu nghịch nói lời bậy bạ hay đại gian ác, ngang quyền với cẩm y vệ). Lúc đầu, Đông Hán chỉ phụ trách trinh thám, bắt người, không có quyền thẩm vấn phạm nhân. Khi bắt được kẻ hiềm nghi đều phải giao cho cẩm y vệ bắc trấn phủ ti thẩm lý. Nhưng do cao quan của Đông Hán là thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, là người của hoàng thượng, nói nặng dễ dàng hơn nhiều, nên có thể hiểu và chiếm được lòng tin của hoàng thượng, dần dần được hoàng thượng trọng dụng hơn. Do đó, đến những năm Gia Tĩnh của Minh triều trở về sau, quyền thế của họ đã ngang bằng thậm chí vượt hơn cẩm y vệ.
Do cẩm y vệ và Đông hán đều mặc chế phục đặc thù, cho nên lão bá tánh chỉ cần nhìn thấy là nhận biết mà tránh xa. Vừa rồi điếm tiểu nhị của Tri vị quán cố làm gan ra đón, cuối cùng vẫn bị đánh oan một roi.
Những gì Mạnh Thiên Sở biết về họ chỉ là từ điện ảnh, truyền hình hay là tiểu thuyết mà thôi. Hôm nay chân chính nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền, vô cùng ngang ngược.
Điếm tiểu nhị bị đánh, đếm chưởng quỹ không thể trốn phía sau được, đánh phải cố làm gan chạy ra cười hề hề thưa: "Các vị quan gia bớt giận, chủ của chúng tôi có chuyện đi rồi, thỉnh các vị khách gia lên lầu ngồi đi."
"Đi rồi? Đi đâu hả?" Vị mập lùn đó nhìn lên xuống đánh giá chưởng quỹ, khiến cho chưởng quỹ run bắn toàn thân, nhưng vận cười cầu tài đáp: "Tả cô nương trở... trở về nhà rồi..."
Tên lùn mập đó hưa roi trên không trung: "Ngươi biết chúng ta là ngươi gì không?"
Điếm chưởng quỹ cố cười: "Dạ... dạ biết..."
"Chót!" Một tiếng chát vang lên, điếm chưởng quỹ bị tát một cái cực mạnh, "Biết mà ngươi còn không mau cho người đi gọi con nhỏ họ Tả đó đến đây!"
Điếm chưởng quỹ đã hơn năm chục tuổi rồi, bị một cái tát cực mạnh của tên mập khiến loạng choạng té lên đất, mũi xịt máu suýt ngất đi, há miệng phun ra hai cái răng gãy.
Tên mập đó vừa định vung roi lên đánh, Mạnh Thiên Sở thấy vậy nhịn không được nữa, không thiết gì khác đứng bật dậy định quát "Ngừng tay!" thì nghe từ xa có tiếng của một nữ tử quát chìm: "Ngừng tay!"
Mạnh Thiên Sở hơi ngẩn ra, nghe thanh âm này vô cùng quen thuộc, bèn ngước mắt nhìn, quả nhiên chính là Tả Giai Âm.
Tên mập đó dừng roi lại giữa không trung, lòng hơi kinh ngạc, thời buổi này mà còn có kẻ dám bảo người của Đôn Hán ngừng tay? Hay là có kẻ ăn gan hùm mật gấu rồi? Y từ từ xoay mặt qua nhìn, thấy đó là một mỹ nữ tuyệt sắc đang lạnh lùng nhìn, bước tới từng bước một.
Tên mập nháy mắt với mấy đồng bọn.
Mấy tên lính đông hán cười hi hi nói: "Tiểu nương tử, là cô bảo dịch trưởng của chúng ta dừng tay đó sao?"
Tả Giai Âm lạnh lùng nói: "Đúng."
"Cô em không để chúng ta đánh lão đầu đó chẳng lẽ là để chúng ta đánh cô em?" một tên khác cười nói.
"Ta thấy không phải đâu, ả không muốn chúng ta đánh ả, mà là muốn để mấy huynh đệ chúng ta... ấy... hắc hắc..." Nói đến đây, hắn sờ cằm cừơi dâm.
Tả Âm Giai lập tức xuất thủ nhanh như điện, tên cười dâm ngữa bụng này lập tức bị Tả Giai Âm đá cho một cước, tức thì nằm nhẹp trên đất, mấy tên khác còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì Tả Giai Âm đã như gió thu quét lá khô chỉ đông đánh tây, chốc sau là đánh mấy tên lính này ngã rạp xuống đất hết.
Mạnh Thiên Sở nhìn mà ngẩn cả ra, há hốc miệng không ngậm lại được. Hắn kinh ngạc không phải vì võ công của Tả Giai Âm, võ công này chẳng cao minh hơn hắn bao nhiêu, mà kinh là vì Tả Giai Âm rõ ràng là biết đối phương là người của Đông Hán thế mà còn dám động thủ, quả thật là không muốn sống nữa rồi.
Há hốc mồm kinh ngạc giống như Mạnh Thiên Sở còn có tên dịch trưởng đông hán mập lùn kia. Y quả là không dám tin vào mắt mình, không dám tin thế giới này còn có người dám đánh ngã người của đông hán ngay ngoài đường, run bắn hỏi: "Ngươi... ngươi là ai?"
"Các ngươi đến tìm ta, sao lại không biết ta là ai?"
"Ngươi... ngươi là Tả Giai Âm...?"
Tả Giai Âm từ từ đến cạnh tên mập lùng: "Không sao, các ngươi vì sao làm loạn ở quán của ta, đánh bị thương người của ta?"
"Ta... chúng ta là Đông hán..."
"Ta biết các ngươi là Đông hán, cái bộ da chó của các ngươi đã nói rõ rồi, vậy ta hỏi các ngươi bằng cái gì mà đến quán của ta làm loạn?"
"Chúng ta... chúng ta phụng mệnh của Tư phòng đại nhân thỉnh ngươi và Tả đại nhân trở về kinh thành..."
"Vậy không cần phải đánh người chứ?"
Tên mập lùn này biết không phải là đối thủ của nữ tử, vừa rồi mấy tên lính kia bị đánh nằm dưới đất mãi không gượng dậy, biết là hảo hán không sợ cái nhục trước mắt, cười hề hề nói: "Đây là hiểu lầm.. hà hà... hiểu lầm..."
"Vậy sao? Quý tính của "Ta... ta họ Tiếu, tên Chấn Bằng."
"Thì ra là Tiếu dịch trưởng." Tả Giai Âm lạnh lùng cười, từ từ móc trong người ra một thẻ bài nhỏ, đưa ra trước mặt Tiếu Chấn Bằng.
Tiếu Chấn Bằng định thần nhìn, tức thời run bắn người cung thân thi lễ: "Ti chức đáng chết! Ti chức đáng chết! Thỉnh..."
Tả Giai Âm lạnh giọng: "Im miệng! Trở về báo cáo người cho các ngươi đến tìm ta, rằng chừng nào ta rãnh, ta sẽ tự về kinh thành tìm y."
"Dạ dạ! Ti chức đáng chết! Ti chức không biết Tả cô nương ngài là..., ti chức xin cáo từ..." Tiếu Chấn Bằng luôn miệng xin lỗi, khom người xá, lùi bước tới gần mấy tên lích, đá chúng mấy đá: "Mẹ nó, còn không đi mau!"
Mấy tên lính của Đông Xưởng vội gượng bò dậy dìu nhau không dám lên ngựa trước mặt Tả Giai Âm mà dắt chúng đi rất xa mới lên ngựa ra roi chạy đi.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật