Chương 12
Tử Thai Án
Hạ Hồng vào thư phòng, thấy Mạnh Thiên Sở trong tay còn cầm quyển sách đang khổ đọc, vuốt chòm râu liên tục gật đầu, rất vừa lòng, nghĩ thầm con rể cũng là đứa hiếu học, đứa trẻ hiếu học luôn làm người ta thích, lại nhìn thấy trong tay hắn là quyển “Đại Minh luật”, nhíu mày hỏi: “Ngươi vẫn là muốn làm hình danh sư gia?”
“Vâng, thưa nhạc phụ đại nhân, đây là nguyện vọng lớn nhất của tiểu tế.” Mạnh Thiên Sở khom người nói.
“Bây giờ ngươi mới nhìn “Đại Minh luật” không biết là đã quá muộn sao?”
"Lâm trận mài gươm, không sắc cũng sáng a."
Hạ Hồng nói: “Hiền tế, để nắm được hình luật phải khổ học mấy năm ròng, lần này đi Gia Hưng phủ, mất một tháng lộ trình, muốn tinh thông hình luật trong thời gian đó không phải ngươi đang nằm mộng sao?”
Mạnh Thiên Sở ưỡn ngực, mắt nhìn xa xăm, khẳng khái nói: “Tuy tiểu tế bắt đầu muộn, nhưng bước từng bước một, cứ thế đi ngàn dặm, chỉ cần đi không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng đến đích.”
“Hay! Nói hay lắm! Hay cho câu đi không ngừng nghỉ!” Hạ Hồng cười ha hả gật đầu khen, “ngươi đã thích hình danh, nếu có thể không ngừng khổ học, cũng là chuyện tốt, vi phụ không ngăn trở, nhưng dù sao sự tình trọng đại, vi phụ không thể dễ dàng cho ngươi mạo hiểm.”
Hạ Hồng trầm ngâm một lát, rồi nói tiếp: “Hôm qua, Địch đại nhân ở Thuận Thiên phủ, tới dự hôn lễ của ngươi, từng nói với ta Thuận Thiên phủ mới thụ lý một án kiện, rất là đau đầu, nếu ngươi nghĩ ra biện pháp giải quyết, chứng minh được mình có năng lực, vi phụ liền đề cử ngươi đi làm hình danh sư gia, ngươi nghĩ sao?"
Mạnh Thiên Sở nghe lời Hạ Hồng nói, vừa háo hức vừa hiếu thắng, nói: “Được! Tiểu tế nguyện vắt hết óc tìm ra được biện pháp giải quyết. Cho dù không làm hình danh sư gia, có thể giúp người khác giải quyết vụ án kia, cũng là một chuyện tốt.”
Hạ Hồng gật đầu khen ngợi, nghĩ thầm tuy con rể làm việc chưa đâu vào đâu, nhưng công phu mồm mép cũng không tệ lắm, nói chuyện thật làm cho người ta thích thú, đây chính là điều kiện đầu tiên của một sư gia tốt.
Hạ Hồng nói: “Chuyện thế này, hôm qua Địch đại nhân nói, giữa trưa hôm qua, người nhà một phú thương trong thành trói gô một bà đỡ đến nha môn, yêu cầu trị tội, nói bà đỡ này đỡ đẻ cho một tiểu thiếp được vị phú thương này sủng ái, đứa trẻ sinh ra bị chết. Tiểu thiếp nói rõ ràng nàng có nghe thấy tiếng đứa bé khóc, hai nha hoàn ở ngoài cửa cũng nghe thấy tiếng khóc. Nhưng bà đỡ vẫn kêu oan, khăng khăng nói đứa trẻ sinh ra là một tử thai (chết trước khi sinh).”
Nghe đến đó, trong lòng Mạnh Thiên Sở đã có tính toán, khóe miệng mỉm cười.
Phán đoán sản phụ sinh hạ là sống hay là tử thai, đối với cổ nhân mà nói, đó là một vấn đề nan giải, nhưng đối với một gã pháp y hiện đại như Mạnh Thiên Sở, nó nhẹ nhàng như một bữa sáng mà thôi.
Hạ Hồng chắp tay sau lưng, mặt mũi đăm chiêu đi tới đi lui, nói tiếp: “Địch đại nhân thấy, đã có hai bằng chứng chứng minh nghe được tiếng trẻ con khóc, chứng tỏ đứa trẻ lúc sinh hạ vẫn còn sống, sau đó mới chết, nhất định là bà đỡ đã giở trò, nếu bà đỡ không nhận tội, y có thể tra tấn, nhưng nhìn bà đã có tuổi, lại không nỡ hạ thủ.”
Mạnh Thiên Sở nói: “Căn cứ vào các chứng cứ, đều rất bất lợi cho bà đỡ, bất quá vì lý do gì mà bà ta muốn giết đứa trẻ này? Bà ta được lợi gì?
Hạ Hồng gật đầu nói: “Hơn nữa, án tử này không chỉ quan hệ đến bà đỡ, còn quan hệ đến cả việc xử lý gia tài to lớn của phú thương. Nguyên phối của phú thương này không có con, vừa mới qua đời, giờ phú thương có tổng cộng ba thiếp, hắn nói ai trong ba người sinh cho hắn đứa con, sẽ đem người đó phù chính (đưa lên làm vợ cả), đứa con của tiểu thiếp này đương nhiên là con cả, tương lai có thể thừa kế toàn bộ gia sản.”
Thai nhi sinh ra có sống hay không, có liên quan đến tài sản thừa kế, điểm này Mạnh Thiên Sở biết, luật dân sự hiện đại quy định, nếu đứa bé sinh ra còn sống, nó có thể tham gia vào hàng ngũ những người có quyền được hưởng thừa kế, kể cả việc đứa bé chết không lâu sau khi sinh. Nếu đứa bé chết trước khi sinh ra, tức là tử thai, nó không có quyền thừa kế.
Ở cổ đại, quy định thừa kế không giống luật dân sự hiện đại. Từ thời Chu, Tần tới nay, chỉ có con cả có quyền thừa kế, kế thừa toàn bộ sản nghiệp. Phú thương chỉ nói, ai sinh con thì sẽ đem người đó phù chính, nếu tiểu thiếp này lúc sinh hạ thai nhi còn sống, bị bà đỡ làm chết, vậy tiểu thiếp không có lỗi, sẽ được làm chính thất thê tử. Còn nếu đứa bé trước khi sinh ra đã chết, vậy không tính sinh con, giấc mộng làm chính thất của tiểu thiếp cũng tan biến.
Huống chi còn quan hệ đến việc bà đỡ có giết đứa bé hay không, xem ra việc xem xét thai nhi sống hay chết, thực quan hệ trọng đại.
Hạ Hồng nói: “Án tử này Địch đại nhân không có biện pháp, không biết giải quyết thế nào cho phải. Địch đại nhân cùng vi phụ giao tình thâm hậu, có thể giúp được hắn, đúng là chuyện tốt. Hiền tế, ngươi có biện pháp giải quyết sao?”
Mạnh Thiên Sở mỉm cười gật đầu: “Biện pháp giải quyết án tử này kỳ thật rất đơn giản, tiểu tế nói một biện pháp, không quá một canh giờ có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.”
Hạ Hồng bán tín bán nghi: “Ngươi nói thật chứ?”
“Xin lập giấy bảo đảm!”
Mạnh Thiên Sở bắt chước tạo hình trong kinh kịch, chọc Hạ Hồng cười: “Không cần giấy bảo đảm, ngươi nói qua một chút xem.”
Mạnh Thiên Sở nói: “Lúc sinh hạ thai nhi là sống hay là chết, mấu chốt là xem đoạn cuống rốn của thai nhi, xem đứa trẻ có thể tự chủ hô hấp sau khi ra khỏi bụng mẹ hay không. Có hô hấp tức là hoạt sản (sống sau khi sinh), không có hô hấp nghĩa là tử sản (chết trước khi sinh).”
Hạ Hồng liên tục gật đầu, thấy Mạnh Thiên Sở vừa nghe đã nắm được mấu chốt vấn đề, bắt đầu có chút tin tưởng biện pháp của hắn, không khỏi hưng phấn, truy vấn: “Làm thế nào phân biệt được thai nhi có hô hấp hay không?”
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật