Chương 141
Nữ Nhân Ngào Ngạt Hương Thơm
Mạnh Thiên Sở nói tiếp: "Muốn tra rõ nguyên nhân tử vong của nương tử ngươi, thì từ bên ngoài nhìn không ra, cần phải tiến hành giải phẩu, bỉ nhân muốn nghe ý kiến của ngươi."
Hác Thiên Bảo lộ vẻ khó xử: "Cái này... sư gia..., e rằng không tiện đâu."
"Ta biết giải phẩu thân nhân của ngươi ngươi khẳng định là có chút tiếp thụ không được. Vậy ngươi cho ta hay là ta làm sao biết được nương tử ngươi rốt cuộc là chết làm sao chứ?"
"Vậy vừa rồi sư gia chẳng phải nói rồi sao, đó là sanh khó xuất huyết quá nhiều mà chết."
"Vì sao xuất huyết quá nhiều?"
"Cái này..."
"Là ngươi bảo ổn bà (bà đỡ) dẫn sinh dùng châm đâm vào phải không?"
"Không không! Tiểu nhân không dám."
"Vậy ổn bà dùng tay án ép có gì không ổn đúng không?"
"Cái này..., tiểu nhân cũng không biết."
"Ngươi không biết, ta không giải phẩu ta cũng không biết, ngươi để ta về trả lời làm sao với tri huyện đại lão gia đây? Rồi làm sao xử lý án này đây?"
Mạnh Thiên Sở lôi tri huyện đại lão gia ra, Hác Thiên Bảo chẳng dám nói gì nữa, gật đầu lia lịa.
Mạnh Thiên Sở lại nói: "Hiện giờ Ngô Lai nói ngươi giết tỷ tỷ của hắn, ngươi hiện giờ cự tuyệt bỉ nhân tiến hành giải phẩu thi thể, vậy bỉ nhân chỉ còn cách hoài nghi ngươi có vấn đề mà thôi."
"Tiểu nhân oan uổng a, tiểu nhân không biết lợi hại trong đó, những mong sư gia làm chủ a."
"Như vậy là nói ngươi đồng ý cho tiến hành giải phẩu thi thể của nương tử ngươi?"
"... dạ, vì để tẩy rữa oan khuất của tiểu nhân, tiểu nhân đồng ý."
Mạnh Thiên Sở cười cười, phất tay cho y ra, cho mọi người lui hết, chỉ lưu lại Mộ Dung Huýnh Tuyết ghi chép.
Kinh qua giải phẩu thi thể, phát hiện thi thể của Ngô Tiểu Muội có vùng khung chậu và xung quanh tử cung tích huyết đến 1200 ml, đó là chưa kể lượng máu ở ngoài.
Ở thành tử cung phát hiện vết vỡ, dài 18ml. Tiến hành kiểm tra cắt lát mỏng ở phối, phát hiện phổi bị tắc nước ối nghiêm trọng gây nghẹt thở. Như vậy choáng do mất máu quá nhiều là nguyên nhân tử vong chính, ngạt thở nội tăng thêm tiến trình tử vong.
Nước ối trong tử cung không ngờ lại chảy tràn đến phổi, kết hợp vết thủng ở thành tử cung, xác nhận tắc nước ối ở phổi là do trong quá trình sinh nở đã dùng lực án ép không đúng khiến tử cung vỡ, nước ối từ vết rách tiến vào hệ tuần hoàn, đến phổi phát sinh hiện tượng tắc máu.
Vì thế, vết vỡ tử cung gây tử vong là nguyên nhân trực tiếp, kết hợp nha hoàn ở đương trước làm chứng là bà đỡ tiến hành ép lên bụng để giục sinh, sơ bộ xác định bà đỡ dùng thủ thuật đỡ đẻ không đúng là nguyên nhân chính gây vỡ tử cung rồi chết người.
Giải phẩu thi thể hoàn tất, Mộ Dung Huýnh Tuyết ngờ kinh nghiệm lúc trước đã từ từ thích ứng, không còn ói mữa nữa, mà bình thản ghi lại toàn bộ kết quả của quá trình giải phẩu.
Mạnh Thiên Sở khâu lại thi thể xong, quay ra ngoài cửa nói với bộ đầu Vương Xảy ra sự tình lớn như vậy, bà đỡ này không dám rời khỏi Hác phủ, nên một lúc sau thì Vương Dịch đã giải bà đỡ hơn 50 tuổi tiến vào.
Ba lão này có lẽ nhìn sự tình này nhiều rồi, nên không sợ gì, đứng ở đó rất bình tĩnh.
Mạnh Thiên Sở ngồi ở cái ghế cạnh cửa sổ trong phòng, nheo mắt hỏi: "Ngươi là bà đỡ tiếp sinh cho Ngô Tiểu Muội?"
"Đúng là lão thân."
"Ngươi tên gì?"
"Tào thị?"
"Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"53 tuổi"
"Đỡ đẻ cho người ta bao lâu rồi?"
"Suốt 30 năm rồi."
Lời của bà đỡ vừa dứt, Mạnh Thiên Sở đột nhiên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Tào thị. Thần tình của bà đỡ này có chút hoảng loạn, cúi đầu nhìn xuống đất.
"Tại sao không dám nhìn ta?" Mạnh Thiên Sở trầm giọng hỏi.
"Lão thân là dân hèn, sao lại dám nhìn sư gia chứ?"
"Hừ! E rằng không phải nguyên nhân đó đâu."
"Thảo dân nghĩ chính là vậy, không có nguyên nhân nào khác."
"Căn cứ lời làm chứng của nha hoàn ở hiện trường, người đã tiến hành đè ấn bụng sản phụ tiến hành thôi sản, đúng không?"
Thân hình bà đỡ khẽ run, lúc sau mới lí nhí đáp: "Dạ, tuổi sản phụ hơi lớn, vị trí thai nhi không đúng, dẫn đến thời gian sinh quá dài, sau đó không còn sức đâu mà đẻ nữa, do đó lão thân bất đắc dĩ sử dụng biện pháp ấn bụng giúp sinh.") "Chính là cái đó rồi!" Mạnh Thiên Sở phất tay ra hiệu cho Vương Dịch, Vương Dịch bước tới túm lấy Tào thị lôi ra ngoài. Tào thị hoảng hốt: "Ông định làm cái gì?"
Vương Dịch lạnh lùng nhìn mụ: "Mang ngươi về nha môn trị tội."
"Trời ới! Tôi tiếp sanh mấy chục năm nay rồi mới nghe chuyện này lần đầu, lời thường hay nói là sanh tử do mạng, phú quý tại trời, nguyên nhân chết người này là bình thường mà, nếu như lần nào tôi tiếp sinh gây chết người cũng bắt tôi về phủ trị tội thì tôi chết biết bao nhiêu lần rồi!"
Mạnh Thiên Sở lệnh giải bà đỡ trở lại, hỏi: "Ngươi tiếp sinh ba chục năm, tổng cộng chết bao nhiêu sản phụ? Có bao nhiêu người xuất huyết nhiều như vậy mà chết không? Nói tên ra đi? Từng người một, ta muốn kiểm tra đối chứng."
Bà đỡ đắn đo một chút: "Cái này... ai mà nhớ được chứ."
"Nhớ không rõ? Hà hà, người đỡ đẻ ba chục năm, thủ pháp giục sinh xem ra là thành thạo lắm ha?"
"Đúng, lão thân không phải tự khen, kỹ thuật giục sinh này ở Hàng châu được coi là hàng đầu đó." Mặt bà đỡ có vẻ đắc ý.
"Thì chính là vậy, kỹ thuật của ngươi thành thạo như vậy, sao lại dẫn đến sản phụ bị băng huyết hả?"
"Băng huyết là gì... à cái chuyện chảy máu này dù bà đỡ có cao minh thế nào cũng không thể tránh được khả năng này a!"
"Tử cung của sản phụ bị vỡ một vết dài hơn nửa xích, rất rõ ràng. Đó tuyệt không phải là nhất thời dùng lực quá mạnh, mà là ngươi cố ý làm loạn, không bị vỡ cũng không được. Ngươi nếu như làm bà đỡ đã ba chục năm, dùng thủ pháp này gây ra vậy nếu không phải là cố ý thì cũng là khinh thường sơ xuất trong nghề nghiệp! Đương nhiên phải bắt ngươi về hỏi tội, căn cứ tình huống tra rõ sẽ theo luật xử phạt. Nếu như người mà cố ý, hắc hắc, e rằng cái đầu trên cổ của ngươi cũng không còn!"
Bà đỡ cả kinh thất sắc, dập đầu lia lịa: "Sư gia, lão thân không có làm bậy, đều án theo thủ pháp giục sanh bình thường mà làm, ai ngờ... lão thân oan uổng a..."
"Có phải là oan uổng hay không bỉ nhân sẽ tra rõ ngay, giải xuống dưới!"
Vương Dịch giải bà đỡ ra khỏi phòng, lệnh cho bộ khoái thủ hạ đem trói lại giải đi.
Mạnh Thiên Sổ bước ra vườn, lệnh cho bộ khoái cho gọi người hầu trong nàh đến mái hiên để hỏi.
Hác Thiên Bảo giống như cây cà bị sương muối vậy, rục ở vị trí cũ, đầu gục xuống chẳng nói năng gì. Ngô Lai ngồi xa xa ở dưới mái hiện, khóc lóc với bộ dạng rất thương tâm.
Mạnh Thiên Sở ngồi trong vườn nhìn quan, đột nhiên phát hiện ở Tây Sương phòng có một nữ tử khoảng hai chục tuổi, mặc đồ hở hang, trang điểm vô cùng lòe lẹt, vừa mị vừa tục. Nữ tử đó nhất mực chú ý hắn, thấy hắn nhìn mình liền ỏng ẹo mông cố làm dáng.
Mạnh Thiên Sở có cảm giác muốn ói, ngoắc một người hầu trong Hác phủ hỏi nữ tử đó là ai. Đầy tớ đáp đó là tiểu thiếp của Hác lão gia, trước đó là nha đầu sai vặt trong Hác phủ.
Quạ đen biến thành phượng hoàng? Mạnh Thiên Sở cười thầm, quyết định đến lĩnh giáo.
Thúy Liên thấy Mạnh Thiên Sở mỉm cười đi về phía mình, liền ưỡn ngực cao hơn, trong lòng nảy giấc mộng xuân: Sư gia trẻ tuổi này quả là đẹp trai, đặc biệt là nụ cười đễu ở miệng của y. Ôi nó thật là mê người, so với con heo mập Hác viên ngoại này không biết hơn mấy nghìn lần. Nếu mà có thể tiêu hồn cùng y một đêm, thì là sự tình tuyệt mỹ vô cùng.
Mạnh Thiên Sở còn chưa đi đến cạnh Thúy Liên là nghe một hương vị rất nồng nặc. Xem ra Hác Thiên Bảo giàu có một phương, đối với tiểu thiếp này cũng không tệ, mới ngửi là biết mùi vị của phấn son, và giá cả không rẻ. Chỉ có điều nữ tử này trong mùa hè nóng bức này lại tô một lớp dày trên mặt như vậy e là thái dương vừa ló mắt đã toát mồ hôi, khiến cái mặt đó thành cái bản vẽ, một bản vẽ đầy màu nước.
Thúy Liên đang nhìn Mạnh Thiên Sở với đôi mắt si si dại dại, dường như nước dảy sắp chảy cả ra, khiến cho Mộ Dung Húynh Tuyết đứng gần đó nhịn không được cười.
Mạnh Thiên Sở vừa bước tới trước mặt mỹ nhân đầy hương này, còn chưa nói chuyện thì đã nhíu mày, quay người đi trở lại.
Thúy Liên nhịn không được bật gọi: "Ơi, vị sư gia này có gì định hỏi tiểu nữ phải không, sao lại đi rồi? Chẳng lẽ là sợ ta ăn thịt ngài?"
Mạnh Thiên Sở nghe thế quay lại, vẫn mỉm cười y như cũ: "Vốn là định hỏi đó, nhưng khí trời hôm nay nóng bức quá, hay là chờ ngày nào mát hỏi cũng không muộn."
Thúy Liên nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy, cười khành khạch như còn gà mái tơ phát tình: "Sư gia, ngài thật là khôi hài! Hỏi ta mà còn phải chọn thời tiết nữa hay sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết có vẻ không ưa dáng vẻ này, hừ một tiếng nói: "ý tứ của sư gia chúng tôi là trời hôm nay quá nóng, người sợ ở bên cạnh cô quá lâu, ngửi mùi thúi trên người cô sẽ ngất đi."
"Ngươi... ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Biết là nhà ngươi có tiền, nhưng son và phấn không phải bôi trét như vậy, nhiều quá rồi không phải thơm mà biến thành thối. Tự ngươi không sợ bị xông ngạt, chứ sư gia chúng ta sợ bị ngươi xông ngất đi đó!"
"Hì hì hì... hi hi hi..." Những người hầu ở bên cạnh bình thường bị ả này khi phụ dày vò nhiều rồi, hôm nay có người ra mặt làm nhục ả, tự nhiên là họ hoan hỉ vô cùng, đều đứng ở cạnh cười lén.
Thúy Liên thấy mình không còn mặt mũi nào, liền giở trò ngồi phịch xuống đất khóc rống lên.
Hác Thiên Bảo ngồi trong đại sảnh ngày nào cũng bị dày vò, hiện giờ các hương thân đến xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, không ngờ đến lúc này nữ nhân này còn quậy thành chuyện như vậy, y liền đứng dậy nói với quản gia Trấn Giang ở bên cạnh: "Mau đi lôi con tiểu oan gia đó vào phòng cho ta, còn sợ chưa mất mặt đủ hay sao?"
Trấn Giang nghe thế, vội lệnh cho nha hoàn đi đỡ Thúy Liên dậy, còn mình thì cười cầu tài: "Nhị phu nhân, phu nhân mau về phòng đi. Lão gia dặn thế."
"Ta không, tên thư lại nhỏ nhoi này dám sỉ nhục ta, ta không muốn sống nữa... hu hu hu."
Nữ tử này rõ ràng là được Hác Thiên Bảo nuông chiều đâm hư, chẳng quản gì hết chỉ khóc rốn glên. Quản gia Trấn Giang thấy ả ngồi trên đất khóc chẳng chịu thôi, không biết phải làm như thế nào.
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Cô không muốn sống nữa? Hà hà, vậy không phải là tiện nghi cho nữ tử khác hay sao?"
"ý tứ của ngài là gì?" Thúy Liên đột nhiên không khóc nữa, ngẩn đầu khó hiểu nhìn Mạnh Thiên Sở.
"Đúng a, Hác gia không còn nữ chủ nhân, nếu như cô cũng chết rồi, Hác viên ngoại của chúng ta tự nhiên phải tìm một nữ nhân khác về quản cái nhà này, giúp ông ta tiếp tục hương hỏa a!"
Trấn Giang vội tiếp lời của Mạnh Thiên Sở: "Sư gia nói đúng đó, nhị phu nhân người hãy nghĩ cho kỹ đi a!"
Thúy Liên quả nhiên không khóc nữa, và giống như viên đạn đứng bật dậy. Ả phun nước bọt vào mặt Trấn Giang: "Phì! Đồ nô tài chó không có mắt, gọi ta cái gì? Nhị phu nhân? Vậy người đi gọi đại phu nhân ở nhà này ra cho ta xem coi coi?"
Trấn Giang vừa nghe vội tát vào mặt mình một cái, sau đó quay lại bọn người hầu tụ tập quanh đó lớn tiếng bảo: "Từ rày về sau, trong Hác gia của chúng ta chỉ có một bà chủ, không được phép gọi nhị phu nhân gì nữa nghe rõ chưa?"
Những người hầu tuy nghe xong, tuy không tình nguyện nhưng vẫn vâng dạ hết.
Thúy Liên đắc ý nhìn những kẻ đã cùng mình là người hầu kẻ hạ, hừ một tiếng rồi mới ỏng ẹo ẹo rắng trở về phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Mạnh Thiên Sở tiến hành tra hỏi nha hoàn và người hầu, không phát hiện manh mối gì.
Sau khi kiểm tra thi thể xong, nguyên nhân tử vong cũng hiểu đại khái, thấy đã sang canh hai rồi, Mạnh Thiên Sở quyết định cùng mọi ngừơi trở về huyện thành.
Mạnh Thiên Sở hỏi nơi ở của bà đẻ, lập tức lệnh cho bộ đầu Vương dịch mang theo huynh đệ đến tra xét nhà của bà ta. Vương Dịch vâng dạ xong dẫn các bộ khoái đi.
Chuyện tra xét nếu không đặc biệt cần thiết thường Mạnh Thiên Sở đều để bộ khoái làm. Những bộ khoái như lang như hổ này tra xét dễ đạt kết quả hơn, bỡi vì hắn là người hiện đại, bị ảnh hưởng cách làm việc theo pháp luật quá sâu, không thể phóng tay làm càn. Còn nếu là người cổ đại, thì tất nhiên phải án chiếu theo quy củ của cổ đại mà làm việc.
Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết mang các bộ khoái còn lại đưa bà đỡ về đại lao của huyện nha giam lại. Khi hắn về nhà của mình thời trời đã khuya, nhưng không thể nào ngủ được, nhất mực chờ tin kết quả điều tra của Vương Dịch.
Gần một canh giờ sau, Vương bộ đầu trở về. Vương bộ đầu rất cao hứng, trong tay mang một túi rất nặng, đến báo cáo kết quả sau khi điều tra với Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nghe xong gật đầu: "Quả nhiên không ngoại dự liệu của ta, xem ra chúng ta đích xác là phải chất vấn kỹ bà đỡ này."
Nhìn xong thứ trong túi to tra xét từ nhà bà đỡ xong, Mạnh Thiên Sở lệnh cho Vương bộ đầu lập tức phái mấy bộ khoái giả trang đến ngoài phủ của Hác Thiên Bảo đóng chốt do thám tin tức, phải báo cáo khi có tình huống.
Do trời đã khuya, Mạnh Thiên Sở quyết định đến ngày mai mới hồi báo Thái tri huyện.
Sáng hôm sau Mạnh Thiên Sở ngủ tới trời sáng hẳn, phát hiện mát mẻ phi thường liền nhỏm dậy xem, thì ra là ở ngoài đang đổ mưa, và đại khái là Phi Yến đã mở cửa sổ để cho hơi lạnh tỏa vào.
"Thiếu gia, thiếu gia dậy rồi à? Người trong nha môn đã đến gọi người hai lần rồi đó." Phi Yến nghe tiếng động liền chạy vào.
"Có chuyện gì sao?" Mạnh Thiên Sở không quay đầu lại, mưa ngoài cửa sổ còn rất lớn giống như từng hạt đầu rơi lên đàn tỳ bà và lá trúc, có nhịp có điệu nghe rất vui tai.
"Vương bộ đầu đến nói là người tên Ngô Lai đến báo quan hôm qua đã đến, tri huyện lão gia gọi ngài mau đến đó."
"Vì sao không gọi ta?"
"Thiếu phu nhân dặn rồi, nói khuya hôm qua người về muộn, để người nghỉ ngơi cho khỏe, dậy xong ăn sáng rồi đi cũng không muộn."
"Cái nhìn của đàn bà!"
"Kỳ thật thiếu phu nhân nói không phải là không có lý a." Phi Yến vừa lấy nước rửa mặt vừa cười đáp.
"Các cô đều có cái nhìn của đàn bà!" Mạnh Thiên Sở nhổm dậy để cho Phi Yến hầu hạ rửa ráy.
Sau khi ăn qua loa, Mạnh Thiên Sở vừa định ra cửa thì suýt đầm sầm vào một nữ tử. Hắn đứng lại nhìn, thì ra là Mộ Dung Huýnh Tuyết, hỏi: "Là Húynh Tuyết hả, cô ăn chưa? Hay là bảo Phi Yến dọn cho cô chút gì đó nhé."
"Không đâu sư gia, tri huyện lão gia đang rất gấp, gọi ngài mau lên."
Thấy bộ dạng gấp gáp của Mộ Dung Huýnh Tuyết, Mạnh Thiên Sở hỏi: "Xảy ra chuyện gì lớn rồi hả?"
"Ở nha môn có nhiều người kéo tới, chính là vì án tối hôm qua, tri huyện lão gia thỉnh ngài đến xử lý.
Thì ra làng bên cạnh Phong Thiên thôn có thên là Thiên hửu thôn. Tuyệt đại bộ phận người trong thôn này đều họ Ngô, tộc trưởng là Ngô Hữu Tài, là cậu ruột của Ngô Tiểu Muội.
Hôm qua sau khi Ngô Lai báo quan xong, tối đó về nhà tập hợp người trong tộc đến kêu oan cùng với tộc trưởng, khóc lóc kể lể nói là sợ nha môn bị tài chủ Hác Thiên Bảo mua chuộc, không lo chuyện chính nghĩa xử công bằng cho muội muội mình. Tộc trưởng tuy tuổi tác đã cao, rất ít quản chuyện trong thôn, nhưng dù gì đó cũng là đứa cháu gái ruột, nên sáng hôm sau ông ta đã phái rất nhiều người đến nha môn thỉnh nguyện.
Thái tri huyện không hiểu chuyện gì, thấy đột nhiên ở cửa nha môn có mấy trăm bá tánh của Thiên Hữu thôn kéo đến kêu oan, tức thì hoảng hốt, vội gọi người đi tìm Mạnh Thiên Sở.
Phi Yến đưa cây dù cho Mạnh Thiên Sở và Quýnh Tuyết. Tuy Mạnh phủ ở sau huyện nha, nhưng đến nơi phải mất một đoạn đường, trong khi đó thì mưa khá nặng.
Hai người che dù đến cửa nha môn, thấy trước nha môn ngoài bọn nha dịch trực bạn, còn lại chẳng có người nào.
Mạnh Thiên Sở vội bước lên nhìn, mới phát hiện thì ra là mưa khá lớn, nên những người đi kêu oan đều vào trong nha môn, đến đại đường tránh mưa.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật