Chương 172
Hóa Hiểm Thành An
Ôn Tuyền biết, kế mưu này có thành công hay không quan trọng nhất chính là địa vị của món bảo bối của Vũ Linh thiên sư trong tâm mắt của hoàng thượng như thế nào. Nhưng mà, y biết hoàng thượng nhất mực dùng kim đan của hai thầy trò Vũ Linh thiên sư cung cấp, và hàng thượng lại khen ngợi không hết lời về loại kim đan này, nên nếu như Vũ Linh thiên sư nói món bảo bối này có thể khiến hiệu dụng của kim đan tăng lên gấp bội, thì nhất định sẽ được sự trọng thị của hoàng thượng. Tiếp theo đó, chuyện cần làm là làm sao để vu khống hãm hại Đường Chi Trùy. Về phương diện này thì Ôn Tuyền đương nhiên là bậc đại hành gia, mắt chỉ cần chuyển một cái là đã nghĩ ra chủ ý, tính toán xem nên làm thế nào rồi.
Lập tức, Ôn Tuyền sốt sắng ủng hộ Tả Giai Âm đến gặp hoàng thượng cáo trạng, đồng thời vỗ ngực biểu kỳ y sẽ cùng làm chứng trước mặt hoàng thượng, khẳng định đối với loại người dám cướp đọat cống phẩm, hành thích thiên sư thế này, y nhất định sẽ thỉnh cầu hoàng thượng nghiêm khắc trừng trị.
Tả Giai Âm lấy ra bức phác thảo, bảo Ôn Tuyền lập tức cho công tượng án theo đó mà chế tác. Công tượng trong phủ của Ôn Tuyền dĩ nhiên là cao minh hơn ở nhà Tả Giai Âm nhiều, cho nên nhanh chóng tạo ra một dọc tẩu cực đẹp.
Trong lúc này, Ôn Tuyền đã an bài kế hoạch làm thế nào để vu khống hãm hại Đường Chi Trùy. Những gì cầnbức cung thì bức cung, cái gì cần ngụy tạo thì ngụy tạo. Chờ khi dụng cụ hút nha phiến đã chế xong, y phái người mang theo thi thể bè đảng chặn đánh bị giết của Đường Chi Trùy, vũ khí và vật dụng cùng đi theo Tả Giai Âm tiến vào cung diện thánh.
Mạnh Thiên Sở đương nhiên ở lại phủ của Ôn Tuyền chờ tin tức.
Khuya hôm đó, kiệu của Tả Giai Âm cuối cùng cũng quay về.
Mạnh Thiên Sở nhất mực chờ ở cửa, vừa nhìn thấy bộ dạng cười hì hì của Tả Giai Âm, khối đá trong lòng như được quẳng đi, cao hứng reo lên một tiếng, chạy đến ôm nàng nâng xoay mấy vòng, rồi bỏ xuống hỏi: "Thành công rồi hả?"
"Vâng! Hoàng thượng thịnh nộ, đã hạ chỉ đem giam Đường Chi Trùy vào thiên lao, giao Ôn công công thẩm tấn. Ôn công công hiện giờ đang tiến hành bắt đồng đảng của Đường Chi Trùy trong toàn thành, tiến hành đột thẩm ngay trong đêm.
"Quá tốt rồi!" Mạnh Thiên Sở lại ôm Tả Giai Âm chuyển một vòng, hôn lên gò má trắng mịn của nàng.
Tả Giai Âm đỏ mặt trách: "Làm cái gì vậy! Bên kia có người kìa!"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới kéo tay nàng dung dăng dung dẻ như con nít trở về tiểu viện đang ở.
Vào trong nhà xong, Tả Giai Âm mới đem mọi chuyện kể kỹ lại. Thì ra là họ tiến vào cung xong, Tả Giai Âm báo cáo đã luyện chế được kim dan đến một mức độ tiến hóa rất cao về chất. Gia Tĩnh hoàng đế mừng rỡ, vội hỏi thế nào. Tả Giai Âm lấy dọc tẩu ra, giới thiệu món này sẽ khiến cho hiệu dụng của kim đan đại tăng. Hoàng thượng lập tức múôn thử, Tả Giai Âm thưa cần phải tiến hành gia công thêm cho kim đan.
Lập tức, Tả Giai Âm lấy thứ kim đan (thực ra là viên nha phiến sống có trộn thuốc tráng dương) chế thành nha phiến chín, án chiếu theo phương pháp mà Mạnh Thiên Sở dạy cho chỉ lại cho hoàng thượng cách sử dụng dọc tẩu hút thuốc phiện. Do trước đó hoàng thượng đều uống thuốc phiện sống, hiện giờ là dùng bộ hút hút nha phiến chín, công hiệu cao xa một trời một vực, cảm giác bay bay đi mây về gió khiến ông ta vui mừng khôn xiết. Hoàng thường dùng nha phiến chưa lâu, còn chưa nhận ra sự nguy hại cực lớn của nó đối với thân thể, và lúc đó nha phiến rất ít, dầu cho trước đó có ai biết, cũng không biết nha phiến kỳ thật là chất hại người. Cho nên, hoàng thượng vốn đã coi nha phiến do sư đồ Tả Giai Âm dâng lên là món chí bảo. Hiện giờ, Tả Giai Âm lại luyện ra nha phiến sống thành chín và dùng dọc tẩu này hút như vậy, giúp hoàng thượng cảm thấy công hiệu của kim đan được đề cao về bổn chất, sao không làm ông ta vui mừng như điên cho được.
Nhân lúc này, Tả Giai Âm nói về chuyện mình dọc đường bị cường tặc đánh lén, rất may là Ôn Tuyền trước đó được tin phái người giải cứu. Nghe lời này, hoàng thượng đã có sắc giận, hỏi Ôn Tuyền về chuyện đã kinh qua, Ôn Tuyền đáp bản thân đã sớm được tin rằng Đường Chi Trùy có ý bất lợi cho Vũ Linh thiên sư, mới phái người ngầm bảo hộ, và ra tay đánh diệt thủ hạ của Đường Chi Trùy, thu được thi thể, vũ khí và vật dụng... Gia Tĩnh hoàng đế nghe xong đại nộ, nhưng Đường Chi Trùy dù sao cũng là trọng thận của ông ta, nên quyết định làm rõ chuyện này trước.
Và thế là, Gia Tĩnh hoàng thượng lập tức truyền Đường Chi Trùy đến hỏi có phải là phái người đi hành thích Tả Giai Âm và mọi người không, những người bị Ôn Tuyền giết có phải là do y cử đi hay không...
Do Đường Chi Trùy không biết Ôn Tuyền và Tả Giai Âm đang làm trò quỷ hãm hại y, chuyện vừa thực vừa giả hỗn hợp lại với nhau đến tình tiết trọng yếu đủ đưa y sập bẫy rồi. Y vẫn còn cho đó chỉ là sự tình minh tranh ám đấu giữa y và Ôn Tuyền như trước đây. Nếu như thi thể, vật chứng bày ra trước mắt, hai người đấu nhau đây chẳng phải là lần đầu, hoàng thượng trước giờ đều mắt nhắm mắt mở cho qua, lần này ắt cũng sẽ thế, nên thẳng thắn thừa nhận có phái người chặn giết Tả Gia Âm và đồng hành, và bị Ôn Tuyền phái người chặn giết...
Đường Chi Trùy không ngờ lại cướp cống phẩm, còn toan tính hành thích thiên sư, trong khi vị thiên sư này đang hướng đến hoàng thượng hiến kim đang và bảo bối. Đối với Gia Tĩnh hoàng đế mà nói, không có sự tình gì khiến ông ta lo nghĩ hơn bằng chuyện luyện chế kim đan. Trong những năm Gia Tĩnh, do luyện đan mà có rất nhiều người từ gà chó lên mây, cũng có rất nhiều người tư trên mây nhập vào địa ngục, đứt đầu diệt tộc. Cho dù Đường Chi Trùy là đại thần mà hoàng thượng sủng tín, luyện chế kim đan là chuyện hoàng thượng coi vào hàng trọng yếu, Đường Chi Trùy lại hạ thủ vào chuyện này, coi như lạ ra tay đối với hoàng thượng, không thể buông tha! Vì thế, Gia Tĩnh trong cơn thịnh nộ, đã ra lệnh lập tức giam Đường Chi Trùy vào thiên lao, hạ lệnh Ôn Tuyền phụ trách thẩm vấn.
Ôn Tuyền sao lại bỏ qua cơ hội tốt như thế này, nhân lúc hoàng thượng đang cơn thịnh nộ không kịp phân tích kỹ, lập tức tổ chức bắt hết tâm phúc của Đường Chi Trùy trong toàn thành, dùng khốc hình bức cung. Khốc hình của Đông xưởng dĩ nhiên vô cùng lợi hại, nhanh chóng bức ra một lô một lốc đại tội của Đường Chi Trùy, đều thuộc vào dạng thập ác bất xá. Ôn Tuyền cũng không cho Đường Chi Trùy có cơ hội tự thân biện bạch, không cho hoàng thượng có cơ hội mềm lòng, dùng đại hình tra khảo Đường Chi Trùy cho tới chết.
Có câu cây đổ thì bầy cáo tan, những thủ hạ thấy Đường Chi Trùy đã chết, để tự bảo vệ mình liền đua nhau khai phản, đưa ra rất nhiều bằng chứng thực sự chứng minh tội ác của Đường Chi Trùy.
Đường Chi Trùy là Chưởng hình thiên hộ của Đông xưởng, đương nhiên đã làm qua không ít tội, mông đít dĩ nhiên chẳng sạch sẽ gì. Nhưng chứng cứ xác thật chứng minh tội hạnh đành rành đó bày ra trước mặt hoàng thượng kỳ thật là có một bộ phận do chỉ lệnh của hoàng thượng thực hành, nên vì che tai mắt thế gian, tường đổ đẩy luôn người, nên ông ta hạ lệnh đem Đường Chi Trùy tru lục bêu đầu, tru di cửu tộc. Trong đảng của Đường Chi Trùy, những kẻ tâm phúc thì lăng trì xử tử, nhưng kẻ khác ngoại trừ thành thật khai báo vạch lưng người khác thì giữ được tính mệnh bị đày đi 3 nghìn dặm xung quân, vĩnh viễn không được trở về cố hương, đều bị xử trảm lập quyết (chém đầu ngay).
Mấy ngày sau, Gia Tĩnh hoàng đế bình tĩnh trở lại, cảm thấy chuyện này làm có vẻ cẩu thả, nhưng lúc đó Đường CHi Trùy đã thụ hình không nổi chết rồi, cộng thêm Gia Tĩnh hoàng đế có bộ dọc tẩu do Tả Giai Âm tiến cống, lại biết được phương pháp nấu chế nha phiến, hút nha phiến cảm thấy khoái lạc hơn, coi nó là tiên đan duyên niên ích thọ, nên cũng lười không suy xét sâu đến chuyện này nữa.
Do Đường Chi Trùy đã chết, và Ôn Tuyền có công trong việc bảo hộ cống phẩm và khâm mệnh thiên sư, Gia Tĩnh hoàng đế hạ chỉ nhậm mệnh Ôn Tuyền làm ti lễ giám chưởng ấn thái giám, kiêm nhiệm Đông hán hán đốc.
Gia Tĩnh hoàng đế vốn định trọng thưởng Tả Giai Âm, chuẩn bị sắc phong cho nàng làm quốc sư. Tả Giai Âm nghĩ đến chuyện một khi trở thành quốc sư, là kẻ đứng đầu đạo giáo của quốc gia, đừng mong gì thành thân với Mạnh Thiên Sở nữa, nên vội vã giải thích nói cái dọc tẩu này là sư phụ của nàng cùng nàng nghiên cứu chế ra, chủ yếu là công lao của sư phụ, muốn sắc phong thì nên sắc phong cho sư phụ Kim Linh thiên sư của nàng.
Gia Tĩnh hoàng đế y lời, sắc phong sư phụ của Tả Giai Âm là Kim Linh thiên sư làm quốc sư, thưởng cho Vũ Linh thiên sư vố số kim ngân châu báo, cho phép hai thầy trò diện thánh không cần quỳ.
Đây là sự vinh hạnh cực lớn, từ đó cho thấy, cái dọc tẩu dùng để hút nha phiến đó được Gia Tĩnh hoàng đế xem trong thế nào!
Tả Giai Âm mượn cơ hội này đề xuất với hoàng thượng là không đảm nhiệm chức vụ của cẩm y vệ nữa, muốn chuyên tâm nghiên chế kim đan. Hoàng thượng đương nhiên đáp ứng, bảo cẩm y vệ chỉ huy sứ Điền Thương miễn cho chức vụ cẩm y vệ trấn phủ ở Hàng châu cho Tả Giai Âm, giao nhiệm vụ giám đốc thiên sư luyện chế kim đan giao cho Kim linh thiên sư.
Sau khi thoát li cẩm y vệ, Tả Giai Âm không cần lo chuyện Điền Thương bức nàng cung cấp tin tức của Đông Hán nữa. Tả Giai Âm bấy giờ như trút gánh nặng, Mạnh Thiên Sở hay tin cũng vô cùng cao hứng. Hai người thỏa thuận sau khi trở về Hàng châu sẽ thành thân!
Kim Linh thiên sư tự nhiên có xưng hiệu quốc sư, lững lơ mấy ngày mới biết thì ra đó là tác dụng của cái dọc tẩu do Mạnh Thiên Sở chế ra. Ông ta hiện giờ mới biết, thì ra bản thân đã đánh giá thấp "phát minh" của Mạnh Thiên Sở, đánh giá thấp ý nghĩa của cái "ống khói quỷ" này, nên khi gặp riêng đã bày tỏ sự cảm kích đối với hắn không ngớt.
Mạnh Thiên Sở tuy không nhận được điều hay gì từ chỗ hoàng thượng, thậm chí hoàng thượng không hề biết món bảo bối dọc tẩu xì thẩu kia là do hắn "phát minh', nhưng Mạnh Thiên Sở sau khi trừ đi sự uy hiếp cực lớn từ Đường Chi Trùy, sinh mệnh coi như đã đảm bảo an toàn. Đồng thời, hắn cũng vượt qua sự thử thách của Ôn Tuyền, trở thành tâm phúc của lão thái giám quỷ quyệt này. Còn Ôn Tuyền sau khi trở thành hán đốc của Đông hán, Mạnh Thiên Sở coi như đã nhập vào guồng máy chính của y, coi như là thu hoạch lớn nhất. Ngoài ra, hắn đã hứa được hẹn ước trăm năm đối với người đẹp Tả Giai Âm mà hắn nhất mực yêu mến, đã quan hệ thật sự như vợ chồng, coi như cũng là một thu hoạch.
Ôn Tuyền trở thành hán đốc của Đông Hán toàn là nhờ cái dọc tẩu và kế mưu của Mạnh Thiên Sở. Án chiếu theo ý định của y, thì Mạnh Thiên Sở cần được điều về kinh thành tiếp thế y làm chức Đông hán lý hình bá hộ còn khuyết. Nhưng chức vị này thường đòi hỏi phải do một vị ti lễ giám bỉnh bút thái giám kiêm nhiệm. Mạnh Thiên Sở đương nhiên không chịu vung đao tự cung làm thái giám bỏ mấy người đẹp như hoa như ngọc của mình, cho nên kế hoạch này coi như phá sản.
Lần này Mạnh Thiên Sở thất tung, nguồn heroin của Ôn Tuyền bị cắt, chịu cảm giác sống không bằng chết, nên chân chính cảm thụ tính trọng yếu của Mạnh Thiên Sở. Điều an tâm nhất đương nhiên là điều Mạnh Thiên Sở đến kinh thành ở cạnh y, vì đó mới là cách an toàn nhất. Nhưng Mạnh Thiên Sở đã sớm nói qua, nguyên liệu để phối trí tiêu diêu tán này chỉ có ở Hàng châu. Ôn Tuyền không biết gì, đương nhiên chỉ nghe theo lời Mạnh Thiên Sở. Cho nên, biện pháp tốt nhất là tiến hành bảo hộ trọng điểm đối với hắn ở Hàng châu.
Rất may Đường Chi Trùy đã chết, trước mắt không ai muốn lấy tính mệnh của Mạnh Thiên Sở nữa, và kẻ biết Ôn Tuyền dựa vào nguồn cung tiêu diêu tán của Mạnh Thiên Sở đếm trên đầu ngón tay, tin tức này được bảo mật nghiêm cách, nên không cần lo lắng những chính khách khác có lòng khống chế hoặc mua chuộc Mạnh Thiên Sở dùng để đối phó Ôn Tuyền.
Vì sắp bày ổn thỏa, Ôn Tuyền đã trích ra một lượng tiền bạc tư riêng lớn tiến hành khoách trương trạch viện của Mạnh Thiên Sở ở Hàng châu, chuyên muôn tăng cường cảnh bị. Y lại điều 30 phiên tử có võ công cao cường của Đông hán tổ thành đội hộ vệ phụ trách an toàn cho hắn, còn đem hai cao thủ lợi hại nhất điều cấp cho Mạnh Thiên Sở làm thiếp thân bảo tiêu.
Hai cao thủ này chính là một đôi vợ chồng tuổi năm sáu chục, nam gọi là Chu Hạo, đại lực ưng trảo công đã đạt đến mức đăng phong tạo cực; nữ gọi Lý Lâm Tĩnh, giỏi về ám khí. Hai người này theo Ôn Tuyền nhiều năm, lần này Ôn Tuyền đặc biệt điều cấp cho Mạnh Thiên Sở, thiếp thân bảo hộ cho hắn, đủ thấy sự trọng thị đối với hắn thế nào.
Nếu như Mạnh Thiên Sở không thể vào kinh làm quan, lần này Ôn Tuyền thu hoạch toàn thắng toàn là nhờ vào kế mưu của hắn, Ôn Tuyền lại định đề bạt hắn làm chưởng ban của Đông hán ở Chiết Giang. Nhưng kinh qua đoạn thời gian tiếp xúc này, y biết Mạnh Thiên Sở là người không rành về đấu tranh chính trị, không giỏi về mưu tính hại nhau, đấu tranh nội bộ, càng không chịu táng tận lương tâm vu khống hãm hại. Trong khi đó, nhân vật cao tầng của Đông hán có nhiệm vụ chủ yếu là về những thứ này. Điều đó hiển nhiên không thích hợp Mạnh Thiên Sở, trong khi hắn chỉ giỏi về trinh phá án kiện, loại sự tình này ngầm điều tra so với công khai hành động dễ hơn. Cho nên, y không đề bạt hắn lên giữ quan chức trọng yếu của Đông hán, vẫn cho hắn giữ chức lĩnh ban Hàng châu y như cũ, giữ bí mật không tuyên ra ngoài. Về biểu hiện, Mạnh Thiên Sở dĩ nhiên vẫn là hình danh sư gia của huyền Nhân hòa tại Hàng châu.
Ôn Tuyền tuy không đề bạt Mạnh Thiên Sở, nhưng thưởng cho hắn vô số kim ngân tài bảo, minh xác là rất trọng thị và thưởng thức hắn, hi vọng hắn tiếp tục kiến lập công lao.
Mạnh Thiên Sở chẳng có hảo cảm gì với Đôn Hán, chưa kể là có kho thuốc súng Ôn Tuyền bị nghiên ma túy không biết nổ lúc nào, hơn nữa hắn cũng chán ngán sự vụ chốn quan trưởng, không muốn rơi vào vòng đấu tranh chính trị phức tạp, nên không thăng quan chính hợp với tâm ý của hắn.
Sau khi lo liệu xong việc ở kinh thành, Mạnh Thiên Sở mang Tả Giai Âm được đội hộ vệ bảo hộ, dùng xe ngựa vận chuyển vô số kim ngân châu báu do Ôn Tuyền và hoàng thượng tặng thưởng trường đồ bạt thiệp trở về Hàng châu.
Hạ Phượng Nghi và Phi Yến đang mong chờ mòn mỏi, thấy phu quân trở về đều mừng rỡ vô cùng. Thấy vô số kim ngân châu báu đếm không xuể theo về, hai nàng còn tưởng phu quân đào được bảo tàng nữa, vội hỏi nguồn gốc. Mạnh Thiên Sở không muốn họ lo lắng, hơn nữa liên quan đấu tranh chính trị không tiện nói nhiều, chỉ trình bày qua loa, hai nàng khi biết số vàng bạc châu báu này là do Đông hán hán đốc thưởng cho, chứng tỏ phu quân được lãnh đạo cấp trên trọng thị cao độ, khẳng định tiền đồ vô lượng, đương nhiên cười như hoa nở.
Thái Chiêu Thái tri huyện đăng môn bái phỏng, kinh qua sự kiện vừa rồi, ông ta biết Mạnh Thiên Sở có gốc gác lai lịch rất lớn, dù tình huống cụ thể không biết, liền dùng lời ngầm thăm dò. Mạnh Thiên Sở chỉ nói là mình có một vị huynh đệ thân thiết làm cao quan của Đông hán, lần trước thất tung, vị huynh đệ đó do khẩn cấp mới đến tra hỏi Thái tri huyện. Thái Chiêu già đời sành sõi, làm sao không biết Mạnh Thiên Sở cố ý giấu giếm, nếu như đã liên quan đến Đông hán, ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Sau khi trải qua chuyện này, Thái tri huyện từ đó để tâm thêm, phàm chuyện gì cũng đều thỉnh giáo Mạnh Thiên Sở trước, đối với vị hình danh sư gia này ngày càng khách khí hơn. Thái độ của ông ta không chỉ khiêm cung, mà còn có mấy phần kính úy, ngay thăng đường cũng thỉnh Mạnh Thiên Sở ngồi ở ghế thái sư sau bình phong rồi mới dám thăng đường. Thậm chí có lần Mạnh Thiên Sở ngồi sau bình phong xì hơi, Thái tri huyện phải thối đường ra sau hỏi có phải là có chỉ kỳ gì không, sau đó mới tiếp tục thăng đường, quả là khiến Mạnh Thiên Sở cười khổ cũng không xong.
Thái độ của Thái tri huyện đối với Mạnh Thiên Sở chuyển biến như vậy nhanh chóng bị các quan phó trong nha môn với đầu óc sắc bén mẫn cảm nắm bắt được. Họ đều biết sau lần trước Mạnh Thiên Sở thất tung, Đông Hán vô cùng khẩn trương, liền lưu truyền rất nhiều truyền thuyết, và những truyền thuyết này đã đem đến kết quả là người của toàn bộ nha môn, thậm chí toàn bộ người có hiểu biết của Hàng châu phủ đều kính úy hắn vô cùng.
Mỗi khi gặp Mạnh Thiên Sở, quan lớn một chút thì ngay từ xa đã gật đầu khom lưng lại hỏi này hỏi nọ. Quan nhỏ một chút hay là thư lại bình thường thì đều tránh xa qua một bên, đứng thẳng cúi đầu không dám thở mạnh, giống như coi Mạnh Thiên Sở là bố chánh sứ đại lão gia vậy.
Trong khi đó, Mộ Dung Huýnh Tuyết thì đối với Mạnh Thiên Sở xa cách hơn nhiều. Tiểu cô nương này dường như sợ người ta nói mình trèo cao, tuy mỗi ngày đều đúng giờ đến phủ của Mạnh Thiên Sở xử lí sự vụ hình danh, nhưng không chịu nói chuyện nhiều với hắn, thường thường Mạnh Thiên Sở nói một lô một lốc, nàng chỉ đứng nghe, thỉnh thoảng chớp chớp đôi mắt to gật đầu, không cười cợt với hắn, đối với lời nói đùa của hắn chỉ đỏ mặt cúi đầu, khiến cho Mạnh Thiên Sở buồn bực vô cùng.
Trở về Hàng châu, Mạnh Thiên Sở thương lượng với Hạ Phượng Nghi, Phi Yến xong, tự thân đến nhà đề thân với Tả gia, muốn hỏi cưới Tả Giai Âm làm thiếp.
Cha mẹ Tả Giai Âm hỏi ý kiến của nàng, đương nhiên Tả Giai Âm e ấp gật đầu. Cha mẹ nàng tuy cảm thấy đem con gái gả làm tiểu thiếp hơi ủy khuất cho nàng, nhưng mà lần trước cha của Tả Giai Âm bị phát độc suýt chết, là Mạnh Thiên Sở cứu mạng ông ta, hiện giờ con gái đã đồng ý rồi, đương nhiên không thể đưa ra ý kiến phản đối.
Nạp thiếp không sánh với cưới vợ, nhưng Mạnh Thiên Sở vẫn án chiếu theo trình tự cưới vợ chính thức mà rước Tả Giai Âm về, ngoại trừ việc bái thiên địa, mọi thứ đều theo quy củ. Cùng lúc đó, Mạnh Thiên Sở cũng chính thức nạp nha đầu xinh Phi Yến làm thiếp.
Hiện giờ Mạnh Thiên Sở chí ít cũng là nhân vật có vai có vế trong Nhân Hòa huyện, không những phá án như thần, mà quan trọng là hắn có quan hệ thần bí với Đông Hán, nên hắn định nạp thiếp, các nhân vật có tiếng trong Nhân Hòa huyện, bao quát cả tri phủ Hàng châu là Kha Càn đại nhân cùng các nhân vật trọng yếu, cho dù nhận thức hay là không, cùng đều chạy te te đến chúc mừng, không ai không dám tới.
Do đó, chuyện hôn nhân này vừa long trọng vừa náo nhiệt, e rằng hoàng thượng gả con gái cũng thế mà thôi.
Tả gia thấy Mạnh Thiên Sở trọng thị với con gái như vậy, mà Mạnh Thiên Sở lại được người tôn sùng như vậy, nên lòng cũng yên ổn phần nào.
Do tuổi của Phi Yến hơi nhỏ, tuy định thân trước nhưng đồng thời được cưới về với Tả Giai Âm, nên án theo tuổi mà xếp, Tả Giai Âm thành nhị di thái (mợ hai), Phi Yến làm tam di thái (mợ ba). Mợ cả đương nhiên là vợ nguyên phối Hạ Phượng Nghi (yên tâm làm vợ rồi, không nhắc gì đến vụ hưu thư li dị gì nữa).
Tả gia cho bồi giá 3 nha hoàn, chia ra cho ba vị thiếu phu nhân. Thiếp thân nha hoàn của Hạ Phượng Nghi là Xuân Đào, của Tả Giai Âm là Hạ Liên, của Phi Yến là Thu Cúc.
Mạnh Thiên Sở giờ có một vợ hai thiếp, ba nàng luân lưu hầu hạ, đôi khi giường lớn ba nàng chung chăn gối với hắn, quả thật là khoái lạc không còn gì bằng.
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật