Chương 253
Một Bức Thư Ngắn Và Một Vạn Lượng Bạc (1+2)
Người trong đại sảnh đều lén cười, đại khái hiện giờ mới biết người trẻ tuổi cứ để cho người ta đoán là ai đó chẳng qua là một sư gia nho nhỏ ở nha môn của một huyện mà thôi.
Nhưng không ai dám lớn tiếng cười, nhân vì người này dù cho có thế nào đi nữa thì cũng được Giản Kỳ chỉ danh mời người bàn chủ tọa, nói không chừng có gốc gác gì đó lớn lắm. Hơn nữa, không nễ mặt tăng thì cũng nễ mặt phật, có bố chánh sứ đại nhân ngồi đó, bọn họ lẽ nào dám ngoác miệng cười cợt chứ?
Mạnh Thiên Sở đúng là rơi vào tình trạng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Hắn không biết nữ nhân này vì sao cứ châm đối vào mình, vì bản thân hắn từ khi đến tới giờ chưa hề đắc tội qua ả ta. Hiện giờ nghe nữ nhân này lại trào phúng mỉa mai, hắn ngồi sửng người ra ở đó, trong lòng không ngừng tự cảnh cáo mình không được nổi nóng với nữ nhân này, nhất định không được nổi nóng! Chỉ có điều, lửa giận từ trong bụng như bốc bừng lên tới đỉnh đầu, nếu như hôm nay không phải tri phủ thỉnh khách, có hữu bố cháng sứ ngồi kế bên, thì e rằng hắn đã sớm bất chấp tất cả bước lên giáo huấn cho nữ nhân này một phen rồi.
Giản Kỳ nói: "Được rồi, Tiểu Nhu, Mạnh sư gia đâu có chọc ghẹo gì cháu, cháu hà cớ gì nhất định phải châm chích người ta? Ta thấy cậu nhỏ này không tệ. Cháu đừng có vô lý nữa, nếu như không phải coi cháu là nữ tử, người ta sẽ không ngồi ở đây chẳng nói câu nào đâu."
Nữ tử ha ha cười lạnh hai tiếng, đáp: "Không nói chuyện đại khái là chẳng có gì hay để nói, đuối lý rồi mới câm họng như vậy. Hắn không chọc cháu, nhưng hắn ngồi ở đó chính là chọc gan cháu, nhân vì mới nhìn thấy hắn lần đầu là cháu cảm thấy chán ghét rồi!"
Mạnh Thiên Sở đứng phắt dậy, chấp tay xá xá Giản Kỳ và Kha Càn: "Hai vị đại nhân, vãn sinh xin cáo lui trước! Có chỗ nào thất lễ mong đại nhân vui lòng đừng trách." Nói xong hắn đứng dậy ngẩn đầu đi ngang qua nữ tử đó. Hắn biết, nếu bản thân hắn không chịu bỏ đi, thì nhất định sẽ xuất thủ đánh người.
Kha Càn đuổi theo nói nhỏ: "Hiền điệt, cháu ngàn vạn lần đừng trách, ta vốn hảo tâm gọi cháu đến, hiện giờ không ngờ lại như vậy."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Kha đại nhân không cần phải như vậy, vãn sinh có chút thất lễ, thỉnh người bỏ qua cho."
Kha Càn thở dài một hơi, quay đầu nhìn nữ tử với nụ cười thắng lợi trên môi, rồi nhìn sang Giản Kỳ, thấy vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ bất lực, chỉ ngồi đó trơ mắt nhìn Mạnh Thiên Sở phất tay áo bỏ đi.
...
Mạnh Thiên Sở trở về nhà, khí giận vẫn còn chưa tiêu bớt, trước mặt mọi người giữa chốn đại đình như thế mà bị một nữ nhân chọc quê xoay mòng mòng, và điều tệ hại nhất là hắn không thể nào giáo huấn ả nha đầu điêu ngoa đó.
Bốn nữ nhân của hắn đang ngồi ở đình hóng mát uống trà nói chuyện, thấy Mạnh Thiên Sở khí thế hung hung tiến vào, không nói chuyện với họ mà đi thẳng vào thư phòng, Phi Yến liền hỏi: "Thiếu gia bị sao vậy cà?"
Hạ Phượng Nghi cũng có vẻ lo lắng nhìn hắn tiến vào cửa rồi hậm hực đóng sầm lại, e dè: "Ta chưa bao giờ thấy chàng ấy nổi nóng như vậy, chẳng phải là đến chỗ tri phủ Hàng châu uống rượu sao? Sao lại như vậy?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: 'Xem ra là đến nơi nào đó bị những kẻ tự coi mình là kẻ bề trên làm cho huynh ấy tức giận rồi."
Tả Giai Âm lắc đầu, đứng dậy nói: "Nếu như tri phủ Hàng châu tự thân viết thiếp mời chàng ấy, những quan viên kia cho dù không nễ mặt chàng ấy cũng phải cố kỵ tri phủ, xem ra không thể hành xử như vậy đâu."
Hạ Phượng Nghi nói: "Giai Âm, hay là muội đi xem thử, chàng ấy thường rất hay nghe lời khuyên của muội."
"Thôi vậy, chúng ta tạm thời đừng ai đến đó, chàng ấy đang phừng giận lên đầu, chờ nguội bớt rồi hãy đến hỏi coi tình hình thế nào."
Phi Yến nói: "Để muội đi tìm chỉ hồng."
Hạ Phượng Nghi hỏi: "Em tìm chỉ hồng làm cái gì?"
"Hôm nay mới sáng mắt cứ nháy hoài, em hay là đi lấy chỉ hồng xát xát qua chứ sao cứ cảm thấy trong lòng thắc thỏm hoài." Phi Yên đứng dậy chạy nhanh ra khỏi đình.
Trời cuối cùng cũng tối, Mạnh Thiên Sở cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, đến nhà ăn thấy mọi người vẫn còn chờ mình, liền miễn cưỡng cười cười, ngồi xuống vị trí của mình.
Bốn nữ nhân không ai dám mở lời, đều rụt rè nhìn Mạnh Thiên Sở. Hắn thấy bộ dạng của các nàng như thế, liền cười hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Sao không ăn cơm?"
Hạ Phượng Nghi vừa gắp bỏ vào chén hắn mảnh thịt sườn nướng vốn là món hắn thích ăn nhất, vừa khẽ nói: "Đói rồi phải không, ăn nhiều một chút."
Mạnh Thiên Sở biết bọn họ lo cho hắn, không khỏi cảm thấy áy náy, vì kẻ chọc giận hắn chẳng phải là những nữ nhân yêu dấu bên cạnh, vì cớ gì mà làm cho họ phải lo lắng vì hắn chứ?
Hắn mỉm cười nói: "Các nàng đừng lo, ta đã không có chuyện gì nữa rồi, chuyện đã qua, mọi người ăn cơm đi."
Mọi người nhìn hắn ra vẻ như vậy, không giống như giả vờ, liền an tâm bưng chén bắt đầu ăn.
Hôm sau, Mạnh Thiên Sở dậy thật sớm. Hắn muốn làm chính sự hôm nay, vì án vừa rồi vẫn để đó, chưa nghĩ ra vấn đề, nên hắn quyết định ăn cơm xong gọi Chu Hạo và Mộ Dung Huýnh Tuyết đến hiện trường xem xét lần nữa.
Vừa đến nha môn, ngay từ xa đã thấy Thái Chiêu với vẻ mặt thắc thỏm đứng chờ hắn. Vừa nhìn thấy ông ta, hắn đã cười bước tới chấp tay hỏi: "Ông chủ, dậy sớm như vậy a? Sao không ngủ trễ thêm chút nữa?"
Thái Chiêu chấp tay áy náy đáp: "Ai, vãn sinh nhất mực định đến xin lỗi tiên sinh, hôm qua là ta không tốt, ta không thể để tiên sinh theo ta, để cho tiểu nha đầu đó chọc tức. Hôm qua ta chạy theo thì không thấy tiên sinh đâu nữa, làm ta lo lắng cả đêm."
Mạnh Thiên Sở nói: "Đâu phải là lỗi của ông chủ, tôi đã quên rồi, ông không cần để tâm làm gì."
Thái Chiêu quan sát hắn, thấy hắn mỉm cười nhìn trả lại, bèn nói: "Đúng vậy, đừng hơn thua với loại người như vậy làm gì, may là chúng ta coi như không thấy là xong, quên đi là phải, quên là phải lắm. Được rồi, tiên sinh đi lo việc đi, ta cũng về ngủ tiếp đây."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Tôi còn tưởng ông chủ dậy sớm luyện tập chứ."
Thái Chiêu lắc lư cái mông đít mập phì, vừa đi vừa nói: "Già đầu rồi còn luyện tập cái gì, không có chỗ nào thoải mái bằng cái giường của ta cả."
Mạnh Thiên Sở dẫn hai người đi ra cửa nha môn, vừa lên xe ngựa thì thấy quản gia của hắn vội vàng chạy tới: "Thiếu... thiếu gia, ở nhà có chuyện rồi."
Mạnh Thiên Sở cả kinh, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia thở khì khì đáp: "Không phải... không phải ở nhà xảy ra chuyện gì."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi đừng gấp, người làm cho ta hồ đồ luôn rồi, rốt cuộc là chuyện gì?"
Quản gia thở vài hơi, nói: "Thiếu gia vừa đi thì ở nhà kéo đến một đám người, nói là từ kinh thành phái đến, bảo người trở về!"
Kinh thành? Mạnh Thiên Sở cả kinh, chẳng lẽ là do Ôn Tuyền phái đến? Hắn hỏi: "Nam hay là nữ vậy?"
"Là một người nam dẫn đầu. Dường như là một thái giám."
Vậy à? Xem ra bản thân hắn đã đoán đúng chín mười rồi. Mạnh Thiên Sở vội vã trở về nhà, thấy Hạ Phượng Nghi đang ở đại sảnh tiếp người đó, thấy hắn tiến vào liền đứng dậy đón.
Người đến tuy mặc đồ thượng, nhưng từ nét mặt có thể đoán y là một thái giám: da thịt trắng trẻo, dưới cằm chẳng có một cọng râu, cử chỉ và hành vi y hệt một nữ nhân.
Thái giám đó cười ha ha hỏi: "Mạnh đại nhân, gần đây vẫn khỏe chứ?"
Chỉ có người của Ôn Tuyền mới gọi hắn như vậy, xem ra là Ôn Tuyền có sự tình gì rồi. Mạnh Thiên Sở vội vã khom người thưa: "Nhờ phúc của ngài vẫn còn khỏe." Tiếp theo đó hắn cười mời đối phương ngồi xuống nói chuyện.
Người đó ngồi xuống xong, liền móc từ trong lòng ra một phong thư, đưa tận tay cho hắn, bảo: "Người ta là thủ hạ của Ôn đại nhân, họ Lý."
"Vậy a! Thì ra là Lý công công! Thất kính! Thất kính!" Mạnh Thiên Sở vội vàng khách sáo mấy câu.
"Được lắm được lắm! Ha ha, Ôn đại nhân nhất mực mong nhớ Mạnh đại nhân, lần này đặc biệt bảo ta đến đây mang cho Mạnh đại nhân một phong thư."
Mạnh Thiên Sở dùng hai tay tiếp lấy thư, xé ra, từ trong đó rơi ra hai tờ giấy, hắn vội trở tay bắt lấy, thì ra một tờ là ngân phiếu trị giá một vạn lượng bạc. Một vạn lượng bạc có thể nói là tương đương 1 triệu nhân dân tệ (khoảng 3 tỷ VND. ND). Ôn Tuyền vì chuyện Heroin thường chuyển tiền cho hắn thông qua tài vụ của Đông hán. Do đó số tiền lần này hiển nhiên không phải là phí dùng heroin, nhưng không biết là vì chuyện gì mà y lại dùng một số tiền lớn đến như vậy.
Mạnh Thiên Sở phẩy phẩy phong thư, thấy còn một bức thư nữa, mở ra xem thì thấy rất ngắn, ngoài những lời lẽ khách sáo, nội dung chân chính không nhiều. Chỉ có điều chỉ ngắn ngủi mấy dòng ấy đã đủ khiến nét mặt Mạnh Thiên Sở tái xanh, hai tay run run.
Lý công công và Hạ Phượng Nghi giật nảy mình, chỉ thấy Mạnh Thiên Sở sầm mặt lại chứ không rõ chuyện gì, cũng không dám lên tiếng hỏi là vì sao.
Vốn ra, khi tiếp khách thì người chủ không uống trà, nhưng Mạnh Thiên Sở biết nếu như không có cái gì áp lửa giận trong người xuống e rằng phải phát tác ngay đương trường. Hắn chồm tới chộp ngay tách trà, uống ực ực vài cái cạn sạch, sau đó đặt mạnh tách xuống bàn, trầm giọng hỏi Lý công công: "Người đâu?"
Lý công công dè dặt đáp: "Người sẽ đến ngay thôi."
Hàm răng của Mạnh Thiên Sở nghiến kèn kẹt, nhưng chẳng nói câu nào.
Hạ Phượng Nghi bước đến, cẩn thận hỏi: "Chàng nói vậy là ý gì? Đã xảy ra đại sự gì sao?"
Mạnh Thiên Sở không trả lời, cầm phong thủ chấp tay đi qua lại trong phòng khách mấy vòng, bấy giờ mới dừng lại, nét mặt khôi phục lại vẻ tự nhiên, nở nụ cười nói với Lý công công: "Lý công công, làm phiền ông trở về bẩm báo với Ôn đại nhân, cứ nói là chuyện lão nhân gia người giao làm ti chức nhất định sẽ làm tốt, thỉnh lão nhân gia người yên tâm."
Lý công công vội khom người đáp ứng.
Mạnh Thiên Sở lại gọi Hạ Phượng Nghi lấy 200 lượng bạc giao cho Lý công công. Lý công công tự nhiên vui mừng ôm bạc cao hứng bỏ đi.
Sau khi tống tiễn Lý công công, Mạnh Thiên Sở trở về đại sảnh ngưng thần suy nghĩ một lúc, xong nói với Hạ Phượng Nghi: "Gọi mọi người trong nhà lên đây hết, ta có điều muốn dặn dò mọi người, bao gồm cả Chu Hạo và vợ của ông ta, ngoài ra còn có Mộ Dung cô nương."
Hạ Phượng Nghi gật gật đầu vội đi ngay.
...
Nửa thời thần sau.
Trước cửa nhà của Mạnh Thiên Sở chợt dừng lại một chiếc xe ngựa, người bước xuống xe đầu tiên là cô bé bộ dạng nha hoàn, sau đó là một bà mụ. Bà mụ này mặt mày dữ tợn, dáng người không cao nhưng thể trọng không nhẹ, nhìn tướng trông giống cái thùng nước, sau khi xuống xe là đưa mắt láo liêng nhìn tứ tung, sau đó nhìn vào cửa nhà họ Mạnh. Cửa Mạnh gia mở toang, nhưng không có người nào bước ra. Mụ nói vào trong xe: "Tiểu thư, không phải là nhờ Lý công công thông báo trước rồi sao? Sao không có người nào ra nghênh tiếp tiểu thư hết vậy?"
Trong xe vọng ra tiếng hừ lạnh.
Bà mụ đó khom người lui mấy bước, tiếp đó dùng khí thế hung hăng bước vào cửa phủ của Mạnh Thiên Sở, bấy giờ mới phát hiện trong cửa có một người gác đang ngồi trên ghế ngủ vặt. Bà mụ này bước tới tát cho người gác một cái thật mạnh. Người gác cổng bị đánh ngã nhào xuống ghế, mặt đau rát nóng bừng, hì hục bò dậy nhìn, phát hiện đó là một nữ nhân vừa già vừa xấu. Y còn chưa kịp nói gì, bà mụ này đã chỉ vào mũi y, mắng: "Mở con mắt chó ra mà nhìn, tiểu thư nhà ta đến rồi, ngươi còn không mau gọi chủ nhà ngươi ra mà nghênh tiếp, nếu mà chậm chạm đó hả, coi ta làm sao đánh gãy cái chân chó của ngươi!"
Người gác này kỳ thật là phiên tử của Đông hán Hàng châu được bổ sung vào làm hộ vệ giữ nhà bảo vệ cho Mạnh Thiên Sở. Đối với phiên tử của Đông hán mà nói, thì trước giờ chúng khi phụ người khác chứ chưa từng bị ai khi phụ, hơn nữa trong thời gian dài như vậy rồi chưa có ai dám đến Mạnh phủ gây chuyện, do đó tên này có hơi lười nhác, không ngờ đột nhiên bị một mụ đàn bà tát cho một cái, tức thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt, vừa định hỏi tiểu thư của ngươi là ai, thì bà mụ đó đã vung tay đánh tới tiếp.
Tên Phiên tử này cũng có công phu, nếu không thì không đến lượt hắn đến làm hộ vệ cho Mạnh Thiên Sở. Lần này thì nhờ có phòng bị, nên y nhanh chóng tránh ra, sau đó tung chân đá mạnh một cái khiến bà mụ bay văng ra cửa, rơi phịch xuống đất giống như có con heo từ trên trời rơi xuống vậy, tạo ra một lổ to.
"Ai yêu, đánh chết người rồi...!" Bà mụ luôn mồm tru tréo.
Đến lúc này thì người trên xe cuối cùng đã bước xuống, đó là một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ, dáng đi nhanh nhẹn. Cô nàng nhìn thấy bộ dạng của bà mụ như vậy, nhíu tít mày quát: "Đứng dậy, đừng ở đó làm mất mặt chướng mắt ta." Tiếp theo đó bước vào bậc đá cửa Mạnh phủ.
Người gác vừa rồi thấy tình thế không ổn đã chạy vào trong báo tin.
Nữ tử này đi thẳng vào trong, dọc đường nhìn đình đài lầu các hai bên, thấy trong vườn hoa cỏ mọc rất tốt, xem ra là ngày thường có người chăm sóc rất tinh tế, chỉ có điều trong vườn chẳng có một ai, tựa hồ như đang sử dụng kế không thành với cô ả vậy.
Cô nàng cười lạnh một tiếng, chuyển thân nói với bà mụ vẫn còn ai oán không ngừng: "Dọn đồ vào trong cho ta, tìm cái nhà nào tốt nhất mà để."
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật