Chương 297
Vụn Trộm
Ôn Nhu vừa đi vừa quạt, khi đi qua ao sen chợt có cơn gió thổi qua, lớp lớp lá sen đón gió, Ôn Nhu cao hứng chạy đến cạnh ao sen giang hai tay tận tình hưởng thụ gió mát: "Lão gia, mau đến đây, chỗ này mát quá."
Mạnh Thiên Sở cười bước đến nói: "Ta hôm nay mới phát hiện cái ao này thật to, trước đó chỉ đi ngang, còn chưa nghĩ đến thôn này lại có cái ao chuyên môn trồng sen thế này, quả là đẹp, mát mẻ quá."
Ôn Nhu nhắm mắt nói: "Lão gia, chàng biết không? Thiếp lúc này chợt nhớ cha mẹ lắm, sau vườn nhà thiếp có một ao sen, tuy không lớn thế này nhưng mỗi năm khi sen nở, bọn thiếp thường ra bờ ao chơi, nhớ lại giống như mới hôm qua vậy."
Lúc này chợt trong ao có một con thuyền nhỏ bơi ra. Trên thuyền có ông lão khoảng sáu chục, đầu tóc trắng phao, nhưng ánh mắt sắc như ưng. Ông ta nhìn Mạnh Thiên Sở và Ôn Nhu, cất giọng lạnh lùng: "Các người là ai, đến ao nhà ta làm cái gì?"
Ôn Nhu mở mắt, thấy là lão nhân, liền cười đáp: "Lão nhân gia, chúng tôi cảm thấy nơi này mát mẻ nên dừng lại một lúc rồi sẽ đi ngay."
Lão nhân lạnh lùng nhìn Ôn Nhu, nhạt giọng bảo: "Một người đàn bà đáng ra phải chân không rời khỏi cửa, ai ngờ lại cùng một nam nhân giữa ban ngày ban mặt trốn chỗ này cợt nhã cười đùa, thành ra thể thống gì!"
Ôn Nhu nghe thế hết nhìn Mạnh Thiên Sở lại chỉ chỉ mình, tức giận không nói nên lời.
Mạnh Thiên Sở lên tiếng: "Lão nhân gia nói lời có vẻ hơi khắc bạc rồi, nàng ấy là nương tử của ta, chúng ta chỉ đứng đây hóng mát, con mắt nào của ông nhìn thấy chúng tôi ở đây cợt nhã cười đùa nào?"
Ông lão không thèm lý gì lời hắn, ngoắc qua một bên: "Mau đi chỗ khác, nếu không ta thả chó ra giờ."
Vương Mặt ông lão chợt hiện biểu tình kỳ quái, nhưng sau đó vẫn lạnh lùng: "Ta đã nói rồi, còn không đi ta thả chó thật đó."
Mạnh Thiên Sở chưa bao giờ gặp ông lão nào ngoan cố kỳ quái như vậy, thấy Ôn Nhu tức giận thở không ra hơi, bèn bảo: "Được rồi, không giận làm gì, đừng so đo với lão già cổ hủ đó nữa, chúng ta đi nhanh, nói không chừng người ta thả chó ra thật đó."
Mạnh Thiên Sở chuyển thân li khai, lão nhân bơi thuyền khuất vào đám sen. Khi khuất hẳn, lão mới từ từ quay đầu lại, khóe miệng lộ nụ cười vô cùng kỳ quái.
Bọn Mạnh Thiên Sở cuối cùng cũng đến nhà của Trụ tử. Mộ Dung Huýnh Tuyết cùng Vương Dịch đi cách Mạnh Thiên Sở xa xa, mặt không biểu tình, nhìn không ra là thương tâm hay là cao hứng.
Mạnh Thiên Sở bước vào vườn, một nha dịch đưa Trụ từ từ phòng ra, chỉ thấy tên này chỉ khoác cái khố bằng vải bố, đi chân không, thấy hắn cũng không thèm chào.
Mạnh Thiên Sở nhìn trời, sau đó bảo: "Chúng ta vào nhà nói chuyện, bên ngoài nóng quá."
Nha dịch áp giải Trụ tử đó tức giận thưa: "Mẹ của Trụ tử quả là tuyệt, vì không muốn cho chúng tôi vào nhà ngồi, đã đem cái bô để trong nhà. Trời nóng thể này mà trong đó thối không chịu nỗi, chỉ có hắn và mẹ hắn chịu nỗi, tôi thấy sư gia ngài hay là ở ngoài hay hơn."
Trụ tử đắc ý nhìn Mạnh Thiên Sở, không nói gì, ngẩn đầu thật cao.
Đối với chuyện hôi thối Mạnh Thiên Sở không sợ, vì khi kiểm nghiệm thi thể sình thối mùi hôi tanh còn khó chịu hơn nhiều, chỉ có điều hắn không thể để người khác cùng chịu tội với mình, nên bảo: "Vậy cũng được, sớm biết vậy chúng ta không đến, trực tiếp đưa về nha môn cho rồi. Đưa về nha môn!" Nói xong hắn quay người bỏ đi.
Trụ tử vội nói: "Các người bằng vào cái gì mà bắt ta về đại lao vừa thối vừa dơ đó? Ta đâu có phạm pháp!"
Mạnh Thiên Sở quay người nhìn hắn, cười ha ha hỏi lại: "Không phạm pháp? Ngươi đánh ơỡ đầu Vương bộ đầu rồi trốn mất, cái đó gọi là vượt ngục bỏ trốn, còn không phạm pháp? Còn về chuyện ngươi có giết người hay không, trở về lên công đường thì biết liền, giải về cho ta!"
Mẹ của Trụ tử từ trong nhà chạy ra, túm lấy tay áo của Mạnh Thiên Sở, khí thế hung hăng: "Ngươi bằng cái gì mà mang con trai ta đi? Ngươi hôm nay dám mang nó đi, ta liều mạng với ngươi!"
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nhìn bà ta: "Bỏ tay ngươi ra!"
Mẹ Trụ tử không nghe, cố tình túm lấy hắn, móng tay như cắm hẳn vào thịt hắn.
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Ngươi là trưởng bối, ta không muốn không tôn trọng với ngươi."
Chu Hạo vừa định bước tới, Ôn Nhu đã ngăn lại, tự bước lên túm lấy tay mẹ Trụ tử hất ra. Mẹ Trụ tử lập tức thuận thế té nhào xuống đất gào khóc, nói là Ôn Nhu làm gãy tay bà ta, người xem quanh đó rất đông, cho nên bà ta càng ra sức diễn trò.
Trụ tử thấy mẹ mình chịu thiệt thòi, bèn xông tới giáng cho Ôn Nhu một quyền. Ôn Nhu không tránh, đột nhiên tung ra một cước đá thẳng vào mũi Trụ tử cao hơn mình cả cái đầu, Trụ tử lập tức chảy máu mũi. Hắn tức lên, xem ra nữ tử nhỏ hắn yếu như sên này có nghề, chẳng thèm để ý gì nam nhân hay không nam nhân, rút đại cây côn trong vườn quét tới. Chu Hạo định xông lên, Ôn Nhu bảo: "Mọi người đừng quản, xem ta thu thập hắn!" Nói xong quay sang Mạnh Thiên Sở: "Phu quân, tránh ra!"
Lời vừa dứt, cây côn của Trụ tử đã bị Ôn Nhu đá văng ra ngoài vườn, người xem liền vỗ tay reo hò vang dội.
Ôn Nhu đắc ý nhìn Trụ tử: "Có biết cái gì là tứ lượng đối nghìn cân không? Đừng có tưởng ngươi cao lớn dềnh dàng, Ôn Nhu ta chẳng làm gì được ngươi, có bản lãnh thì lên đi!"
Trụ tử thấy cô gái nhỏ tuổi thế mà công phu không tệ, nếu bản thân đánh thật thua hay thắng đều mất mặt, nên không đánh nữa đến đỡ mẹ dậy.
Mạnh Thiên Sở cười hăng hắc: "Tự rước nhục! Được rồi, quậy xong chưa? Hiện giờ có thể đi rồi chứ?
Trụ tử bước đến vẻ mặt nhăn nhó: "Đại nhân, ngài tha cho tôi đi, tôi đã khai hết rồi, tôi không hề nói dối, heo nái nhà tôi đêm nay sẽ đẻ, tôi không đi được đâu."
Lý trưởng Diệp Ninh lúc này chen lời: "Mạnh gia, hay là đến nhà tôi thẩm vấn đi, đi lại lúc này trời nóng lắm, đừng để khiến đại nhân và phu nhân bị nóng bệnh thì nguy, chờ chiều mát rồi đi cũng không muộn a."
Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu vừa xuất mấy chiêu toát mồ hôi đầm đìa, liền gật gù ra lệnh nha dịch áp giải Trụ tử đến Tuyết viên.
Khi đến nơi, hắn nhờ Tuyết nhi đưa Ôn Nhu đi tắm rửa, còn mình cùng CHu Hạo, Vương Dịch, Mộ Dung Huýnh Tuyết đến đại sảnh, lý trưởng đã lệnh cho người hầu dọn trà bánh và giải Trụ tử vào.
Trụ tử vừa đến trước mặt Mạnh Thiên Sở, lý trưởng đã quát: "Gặp sư gia sao không quỳ?"
Trụ tử nghe lý trưởng quát thế mới không tình không nguyện quỳ xuống đất.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi nói ngày mồng 5 ngươi vào huyện thành, đúng vậy không?"
Trụ tử len lén nhìn lý trưởng, phát hiện Mạnh Thiên Sở không nói rõ chỗ nào ở huyện thành, liền ngầm thở phào, gật đầu đáp: "Đúng vậy!"
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: "Ngươi nói dối!"
Trụ tử vội đáp: "Trụ tử không nói dối, tôi xác thật đến huyện thành vào ngày đó."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi nếu không nói thật, ta sẽ không tuân thủ ước định lúc trước của chúng ta."
Trụ tử thấy hắn sầm mắt nhìn mình, không khỏi lo sợ, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Trụ tử thật không nói dối."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Được a, vậy có cần ta cho gọi Hồng cô đến đây đối chất?"
Diệp Ninh hỏi: "Hồng cô là ai a?"
Mạnh Thiên Sở nhìn nhìn Trụ tử, vừa định đáp lời, Trụ tử lập tức nói: "Đại nhân, tôi xin nói, ngày đó tôi xác thật không đến huyện thành, mà đến ở nhà Triệu thị."
Mọi người đều ngạc nhiên.
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi lại giở trò gì vậy? Ngươi đánh vỡ đầu bộ đầu rồi bỏ trốn, không khai thật cho ta còn khai ra Triệu thị gì đó, vậy mẹ của Tịch Mai thì sao?"
Diệp Ninh tiếp lời: "Trụ tử, ngươi không phải chỉ thích mình Ngọc Lan thôi sao? Sao lại lòi ra Triệu thị nữa, còn mẹ của Tịch Mai có phải vợ của thợ đá đầu thôn không?"
Trụ tử có tật giật mình, hết nhìn Diệp Ninh lại nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tôi lần này thật không nói dối, mọi người có thể hỏi Triệu thị, tôi ở nhà cô ta một đêm, sau đó mới đến huyện thành."
Mạnh Thiên Sở bảo Vương Dịch: "Mang mấy huynh đệ đến đưa Triệu thị đến đây cho ta."
Trụ tử vội nói: "Đại nhân tha mạng a."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Sao hả?"
Trụ tử thưa: "Đại nhân đến Thụ thôn đưa Triệu thị tới thì nam nhân của cô ta tự nhiên biết chuyện giữa tôi và cô ta, không thể làm vậy được đâu."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Triệu thị đó có chồng, ngươi làm gì có cơ hội đến ở nhà cô ta ban đêm, ngươi còn không nói thật, nhất định để ta động hình hả?"
Trụ tử xuất hạn mồ hôi khắp người, rút khăn lau lấy lau để, sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tôi kỳ thật cùng Triệu thị gặp nhau ở tập thị rồi quen, là cô ta cho tôi biết nam nhân của cô ta định mồng năm đưa người lên núi đi săn, cho nên tôi mới dám tới, chỉ có lần đó thôi, thật đó, chỉ có một lần mà thôi a."
Diệp Ninh tức giận bước tới trước mặt Trụ tử: "Ngươi chẳng khác gì cầm thú, lúc thì đến cửa nhà Ngọc Lan mắng người ta như con mẹ bán cá, lúc thì đi đùa cợt vụng trộm với đàn bà có chồng. Quả phụ thì không nói gì đi, người ta có chồng mà ngươi còn làm vậy, như thế phải đưa ngươi vào từ đường nhốt lồng heo dìm nước mới xong!"
Trụ tử vội mọp xuống đất lạy: "Lý trưởng tha mạng a, sau này Trụ tử không dám nữa."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi chính vì nguyên nhân này mới không dám nói thật với ta sao? Vậy ngươi có quan hệ gì với Ngọc Lan không?"
Trụ tử còn chưa đáp, lý trưởng đã nói: "Mạnh đại nhân, Ngọc Lan là cô nương trinh khiết của thôn chúng tôi, cô ta tuyệt đối không thể."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Lý trưởng đại nhân, ta đang hỏi Trụ tử, hi vọng ngài đừng chen lời, có được không?"
Diệp NInh vội ngậm miệng, thần tình khẩn trương nhìn Trụ tử, e sợ hắn nói ra lời khiến mình thổ huyết.
Trụ tử nói: "Lý trưởng đại nhân nói không sai, Ngọc Lan quả là nữ tử trinh khiết nhất mà tôi từng gặp, nếu không tôi không thể cứ thích cô ấy mãi thế để rồi dan díu với các cô gái khác mà không kết hôn. Nhưng cô ấy cứ không muốn tái giá, tôi thừa nhận tôi làm vậy là khốn nạn, nhưng tôi không muốn để mọi người biết tôi và Triệu thị dán díu rồi ảnh hưởng thanh dạnh, bị người đưa đến từ đường dìm lồng heo cho chết."
Diệp NInh thấy Trụ tử không nói xấu gì Ngọc Lan nên cũng yên tâm, trước đó trong thôn có người lén dâng thư lên huyện nói là lập trinh khêết bài phượng cho Ngọc Lan là không thể, vì Ngọc Lan là kẻ ai cũng có thể lên giường cùng, hiện giờ huyện đang điều tra, bản thân ông ta sợ tiếng xấu đồn xa.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ngươi phải chịu trách nhiệm chuyện mình làm, lần trước ngươi nói là ngươi đến huyện thành đã cố ý qua mặt chúng ta, hôm nay chúng ta không vì lời của mình ngươi mà tin ngươi, cho nên chúng ta phải đem Triệu thị ra hỏi cho ra lẽ mới được."
Trụ tử nghe thế liền sụm xuống đất.
Lúc này Ôn Nhu đã tắm xong, thay y phục mới, nghe Mạnh Thiên Sở nói vậy liền đến cạnh hắn nhỏ giọng: "Lão gia, ra ngoài một chút, thiếp có lời muốn nói."
Mạnh Thiên Sở theo Ôn Nhu ra ngoài, Ôn Nhu nói: "Thiếp cảm thấy Trụ tử này và Triệu thị kia thật đáng ghét, nhưng không biết vì sao thiếp hi vọng lão gia có thể tha cho Triệu thị một hồi."
"Vì sao?"
Ôn Nhu thở dài: "Đại khái là chắc đang có mang, hơn nữa lại thấy Mạnh Văn Bác còn nhỏ thế mà mất cha mẹ, lão gia chàng thử nghĩ coi, nếu Triệu thị kia là mẹ của một hai đứa nhỏ gì đó, nếu cô ta bị dìm lồng heo, đừng nói gì mấy đứa nhỏ mất mẹ, mà sau này chúng lớn lên sẽ vĩnh viễn không ngẩn nổi đầu. Hay là chúng ta cho cô ta cơ hội, có thể cô ta biết sai, sau này không dám tái phạm nữa?"
Hình Danh Sư Gia
Mộc Dật