Hình Danh Sư Gia

Chương 46

Chương 46


Tang Vật

Đương nhiên đó vẫn chỉ là suy đoán. Việc điều tra phá án bắt buộc phải lần theo hướng có khả năng lớn nhất. Nếu khả năng đó là không thể, khi đó sẽ phải tìm hướng khác.
Lúc này, người có khả năng gây án nhất, chính là ông chủ Hạ Vượng. Lão tử này thèm nhỏ dãi cái vòng cổ của Tần phu nhân, lại có thời gian gây án. Trong ba người có khả năng phạm tội, hắn là nghi phạm lớn nhất. Mạnh Thiên Sở quyết định xuống tay với Hạ Vượng.
Mạnh Thiên Sở đưa Tễ Văn ra khỏi phòng, đến Đại hùng bảo điện, nhìn chằm chằm Hạ Vượng cười lạnh. Hạ Vượng bị Mạnh Thiên Sở dọa cho sợ run: “Mạnh công tử…sao… làm sao thế?”
Mạnh Thiên Sở lạnh lùng nói: “Sau khi Mạnh mỗ điều tra, nghi ngờ ngươi thấy hơi tiền nổi máu tham, giết Tần phu nhân cướp của!”
“Ngươi…ngươi nói bậy! Ngươi dựa vào cái gì mà nói ta giết? Bắt trộm phải bắt tận tay, ngươi có chứng cớ gì?” Hạ Vượng gân cổ nói.
“Chứng cớ? Hắc hắc, thứ nhất, tất cả mọi người đều thấy, ngươi thèm khát vòng cổ trân châu của Tần phu nhân; thứ hai, ngươi có thời gian gây án; thứ ba, ngươi là nam nhân thân thể khỏe mạnh, Tần phu nhân dáng người nhỏ nhắn thon thả, một mình ngươi có thể treo cổ nàng; thứ tư, vừa rồi lúc ta tra hỏi, ngươi cố ý làm loạn, ý đồ đánh lạc hướng điều tra; thứ năm… hắc hắc…”
Hạ Vượng như bị Mạnh Thiên Sở dùng súng tiểu liên bắn tưởng muốn vỡ đầu, choáng váng lắp bắp hỏi: “Thứ năm… thứ năm là gì?”
“Thứ năm… chính ngươi vừa nói, bắt trộm phải bắt tận tay, vậy ngươi có dám để chúng ta khám bọc hành lý của ngươi không?”
“Các ngươi…các ngươi không phải quan phủ cũng chẳng phải bộ khoái, các ngươi dựa vào cái gì mà đòi khám hành lý của ta? Ta… thật sự ta không giết Tần phu nhân…” câu sau nói như là muốn van xin vậy.
Tần Dật Vân cười lạnh: “Hừ! Không làm chuyện khuất tất, không sợ nửa đêm quỷ gõ cửa! Nếu ngươi không giết nương tử ta, ngươi sẽ không sợ chúng ta khám xét!”
“Thật sự… thật sự ta không giết nương tử ngươi a, ông chủ Tần, ta nói thật đấy, xin ngươi hãy tin ta, lúc đó ta ở trong phòng ngủ mà!”
Trương Chấn Vũ nói: “Ông chủ Hạ, để chứng minh ngươi trong sạch, ngươi nên đồng ý để chúng ta khám xét.”
Ánh mắt Hạ Vượng hướng về phương trượng Huyền Âm tỏ vẻ cầu xin, hy vọng lão có thể đứng ra nói đỡ cho hắn vài lời. Không ngờ, Huyền Âm lại chắp tay nói: “Mạnh thí chủ phụ trách điều tra vụ án này, hãy tôn trọng quyết định của hắn!” Thì ra lão hòa thượng nghĩ, trong chùa của mình phát sinh án mạng, ngay cả mình cũng bị liên lụy, đồ đệ duy nhất lại phạm giới và bị mình đuổi khỏi sơn môn. Cho nên lão hy vọng Mạnh Thiên Sở mau chóng phá án, chứng minh mình trong sạch, trả lại sự thanh tĩnh cho ngôi chùa.
Ngay cả lão phương trượng cũng nói như vậy, Hạ Vượng chẳng còn gì để nói, đành cắn răng gật đầu: “Được lắm, các ngươi chỉ được tìm vòng cổ, không được động đến những đồ vật khác của ta.”
Mạnh Thiên Sở thầm nghĩ, không được động đến những thứ khác? Thế thì gọi gì là điều tra, tiểu tử này sợ bị khám xét, chẳng lẽ có giấu diếm vàng bạc châu báu gì hay sao?
Tiểu hòa thượng Hư Tùng giương đèn đi trước, Mạnh Thiên Sở, Trương Chấn Vũ, Huyền Âm theo sau. Tuy Hạ Phượng Nghi, Phi Yến, Tễ Văn không muốn đi theo xem náo nhiệt, nhưng ở lại thì sợ hãi. Một phần vì phòng bên cạnh còn đặt thi thể của Tần phu nhân nữa, một phần có bao nhiêu người đàn ông đều đã đi hết, còn lại ba nữ tử đều cảm thấy không an toàn; họ đành lẽo đẽo theo sau, đứng xa xa nhìn lại.
Mấy người Mạnh Thiên Sở đang định vào phòng ngủ của Hạ Vượng và lão đầu, thì Hạ Vượng nói: “Nhiều người như vậy, không thể cùng vào, nhiều nhất chỉ có thể hai người vào thôi.”
Mạnh Thiên Sở cười: “Được lắm, ta sẽ tự mình khám xét, Huyền Âm phương trượng và Hạ Vượng đứng giám sát, những người khác đứng ngoài cửa nhìn vào thôi, ý ông chủ Hạ thế nào?”
Hạ Vượng gật đầu, bước vào phòng. Huyền Âm cầm đèn lồng, cùng Mạnh Thiên Sở bước vào theo.
Hành lý Hạ Vượng chỉ là một bọc nhỏ, bọc bằng vải xanh. Mạnh Thiên Sở đang định cởi bỏ miếng vải bọc ra thì Hạ Vượng giơ tay ngăn lại, cười cười: “Mạnh công tử, trong này chỉ là mấy miếng gỗ, ngươi kiểm tra bên ngoài là biết, không cần phải mở túi…”
Mạnh Thiên Sở cười: “Hắc hắc, kiểm tra bên ngoài thì làm sao chính xác được, tận mắt thấy vẫn tốt hơn.” Nói đoạn gạt tay Hạ Vượng ra, bắt đầu tháo nút.
Bên trong là mấy tấm gỗ mỏng, không có gì đặc biệt và một cái bọc nhỏ. Mạnh Thiên Sở tò mò cầm lấy một miếng gỗ, liếc qua một cái, tức thì cười khanh khách. Hóa ra, trên miếng gỗ khắc một bức xuân cung đồ. Mạnh Thiên Sở lại cầm mấy miếng khác lên, cũng đều như vậy. Khó trách tiểu tử này ra sức từ chối điều tra, hóa ra giấu nhiều bản khắc xuân cung đồ như vậy.
Thời cổ đại, việc đi tìm gái lầu xanh là chuyện rất bình thường, thậm chí gái mại dâm còn hoạt động công khai và hợp pháp, và cả văn nhân, hơn nữa rất nhiều học giả còn coi chuyện đó là biểu tượng của sự phồn thịnh. Có điều, những bức xuân cung đồ hay những câu chuyện đại loại như thế lại luôn bị người ta khinh thường, coi đó là những thứ tục tĩu bẩn thỉu. Có nghĩa là, mấy bản khắc gỗ ở đây không thể để cho người khác xem được, vì vậy Hạ Vượng mới không muốn để Mạnh Thiên Sở mở bọc hành lý của hắn ra.
Phương trượng Huyền Âm liếc mắt nhìn thấy hình khắc trên miếng gỗ, vội nhắm mắt, thấp giọng niệm phật hiệu.
Hạ Vượng tỏ ra xấu hổ, gượng cười: “Đây… đây là ta mang hộ người bằng hữu, còn ta làm ăn đứng đắn, không động đến những món này, hắc hắc…”
Mạnh Thiên Sở cũng không để ý đến hắn, lật mấy miếng gỗ lên, không thấy vòng cổ, lúc này mới mở cái bọc nhỏ ra. Nút thắt vừa mở, cả ba đều ngây người.
Ngay trên mấy bộ quần áo rõ ràng là một cái vòng cổ trân châu phát sáng nhẹ nhẹ! Đây đúng là vòng cổ của Tần phu nhân! Huyền Âm chắp tay niệm: “A di đà phật, thiện tai, thiện tai!”
Hạ Vượng sợ ngây người, lắp bắp: “Sao…sao lại thế này…vòng cổ…sao lại ở đây…”
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: “Đúng thế, sao lại thế nhỉ? Ông chủ Hạ, vòng cổ của Tần phu nhân sao lại chạy đến chui vào bọc hành lý của ngươi nhỉ?”
Tần Dật Vân đứng ngoài cửa vừa nghe tiếng, hét to một tiếng rồi lao vào, liếc mắt nhìn thấy chiếc vòng cổ kia: “Đúng là của nương tử ta! Đúng là nó!” rồi quay người lại chằm chằm nhìn Hạ Vượng: “Được lắm, quả nhiên cẩu tặc nhà ngươi, lóa mắt vì tiền, nổi máu tham giết nương tử ta… ta phải liều với ngươi!” rồi lao lên đánh Hạ Vượng.
Mạnh Thiên Sở vội vàng giữ chặt tay hắn, rồi lạnh lùng hỏi Hạ Vượng: “Vật chứng ở đây, ngươi còn có gì để nói?”


Hình Danh Sư Gia


Mộc Dật

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất