Chương 43: Đánh người còn có thể. Cứu người, không thể.
- Tiêu Dương?
Anh mắt Tô Tiểu San mở lớn vài phần, trong đầu vô thức hiện lên một thân ảnh, nhưng lập tức gạt sang một bên.
Cô không biết Tiêu Dương mà Tuyết Minh Thành nói đến chính là tiểu tử có khuynh hướng bạo lực ở trường. Nếu nói Tiêu Dương có khả năng giết người, cô còn có thể tin. Còn nói Tiêu Dương có khả năng cứu người, vậy thì không đáng tin rồi.
- Minh Thành, con hãy miêu tả hình dáng của vị cao nhân kia đi. Còn nữa, con gặp vị cao nhân đó như thế nào?
Ngữ khí của Nghiêm Hồng Tịch cũng áp chế sự kích động.
- Tối hôm qua.
Tuyết Minh Thành trầm giọng nói:
- Ở Diệu Thủ Đường, khi người đó vừa rời khỏi thì lão sư điện thoại cho con.
Mặc dù có chút không thể tin nổi, nhưng Tô Tiểu San ngược lại hy vọng Tiêu Dương chính là vị cao nhân kia. Nói như vậy, cha của cô có thể sẽ được cứu.
Ánh mắt Nghiêm Hồng Tịch sáng lên.
Ánh mắt phát ra sự kinh ngạc.
Mỗi một câu Tuyết Minh Thành miêu tả, thân ảnh kia không tự chủ được xuất hiện trong đầu Tô Tiểu San.
Tuyết Minh Thành chần chừ một chút, suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó gật đầu, miêu tả hình dáng Tiêu Dương một lần.
- Thật là hắn sao?
- Nói như vậy thì cậu ta ở gần đó?
- Bảo vệ cổng Phục Đại? Tiêu Dương?
Tuyết Minh Thành suy nghĩ một chút, vẫn đem câu nói của Tiêu Dương trước khi rời đi nói ra:
- Con đã từng hỏi cậu ấy ở đâu, cậu ấy chỉ trả lời một câu, bảo vệ cổng Phục Đại.
- Đúng rồi.
- Không phải con cũng đang dạy học ở Phục Đại sao? Tiểu San, con có biết vị cao nhân đó không?
- Phục Đại.
Vị phu nhân bên cạnh cũng quýnh lên:
Trong tích tắc, thanh âm Tô Tiểu San lớn hơn vài phần, mang theo sự kích động mãnh liệt.
Tô Tiểu San cau mày, bất chấp suy nghĩ, phóng nhanh đến cửa thang máy:
Chiếc xe màu đỏ từ trong bệnh viện lao thẳng đến Phục Đại.
- Hy vọng là Tiêu Dương.
Trong lòng Tô Tiểu San nóng như lửa đốt, không thể chần chừ, mang dép lê bay thẳng xuống cầu thang bộ.
Ngón tay Tô Tiểu San ấn dồn dập nút thang máy, nhưng mũi tên thang máy đang chỉ đi xuống, hơn nữa còn mới đến lầu bốn.
Tô Tiểu San liếc ngang liếc dọc cũng không nhìn ra Tiêu Dương giống như một thế ngoại cao nhân. Nhưng tính mạng của cha quan trọng hơn. Chỉ cần có chút hy vọng, cô nhất định phải thử.
- Để con đi tìm hắn.
Một đường chẳng khác nào tia chớp.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe đã chạy đến cổng trường. Cô nhanh chóng bước vào phòng bảo vệ.
- Tiêu Dương đâu?
Khi Tô Tiểu San đến cửa phòng, chỉ nhìn thấy Lăng Ngư Nhạn ngồi một mình trên ghế, không khỏi lên tiếng hỏi. - Tiêu Dương?
Lăng Ngư Nhạn khẽ giật mình.
- Chiều nay anh ấy chở Quân Thiết Anh rời khỏi trường, đến giờ cũng chưa về.
- Thiết Anh...
Tô Tiểu San vội móc điện thoại. Trong tư liệu về sinh viên có ghi lại số điện thoại của từng em, cô rất nhanh tìm được điện thoại của Quân Thiết Anh, vội vàng bấm.
Một bản nhạc chờ rất dễ nghe vang lên. Tô Tiểu San vô cùng lo lắng, Lăng Ngư Nhạn ở bên cạnh nhìn Tô Tiểu San, không khỏi lo lắng theo. Ma nữ Tô Tiểu San cả Phục Đại đều biết. Bây giờ cô tìm Tiêu Dương, chẳng phải muốn làm thịt hắn sao?
- Alo.
Điện thoại rốt cuộc cũng được thông. Hơn nữa, nghe thanh âm này, Tô Tiểu San liên nhận ra ngay:
- Tiêu Dương, bây giờ cậu đang ở đâu?
- Uống rượu. Nào, đến đây làm một chén đi.
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm bát nháo.
Tô Tiểu San kêm chế sự lo lắng trong lòng:
- Tiêu Dương.
- Nàng là ai?
Tiêu Dương nghỉ hoặc hỏi.
- Tôi là Tô Tiểu San, đang có việc gấp cần tìm cậu.
Tô Tiểu San dồn dập nói.
- Ta đang ở quán cơm cách trường học không xa. Nàng...
Tiêu Dương còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã cúp máy.
- Tiêu ca, ai tìm anh vậy?
Sau khi uống vài chén, thần sắc của Lâm Tiểu Thảo vẫn bình thường, nhưng giọng nói hiện lên sự lo lắng.
- Không có việc gì đâu, tiếp tục uống đi.
Tiêu Dương cười ha hả, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu. Tại sao Tô cô nương lại tìm hắn? Tuy Tiêu Dương tự nhận mình có đủ độ đẹp trai, nhưng Tô cô nương không phải là loại người chỉ thích trai đẹp.
Khoảng mười phút sau, một thân ảnh tiều tụy rất nhanh bước vào quán cơm, ánh mắt quét qua, lập tức phát hiện được Tiêu Dương, không khỏi xông tới, vội vàng nói:
- Tiêu Dương, tôi tìm cậu có việc gấp.
- Tô cô nương.
Tiêu Dương không nghĩ đến Tô Tiểu San thật sự chạy đến đây tìm hắn. Nhìn sắc mặt của Tô Tiểu San, hắn không khỏi cau mày:
- Có chuyện gì sao?
- Tô lão sư, chi bằng vừa ngồi xuống vừa nói.
Lâm Tiểu Thảo cũng lên tiếng.
Tô Tiểu San cắn môi, hai lông mày cau lại, nhưng không do dự, giọng nói mang theo sự khẩn cầu:
- Tiêu Dương.
- Để ta tính tiền.
Tiêu Dương đột ngột đứng lên.
Sự quyết đoán này ngược lại khiến cho Tô Tiểu San ngơ ngác một chút, vội vàng móc tiền từ trong túi ra, đặt lên trên bàn rồi kéo Tiêu Dương xông ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Lâm Tiểu Thảo trợn tròn mắt.
- Vị kia... thật là Tô Tiểu San lão sư?
- Quá khác thường rồi.
Lâm Tiểu Thảo cười hắc hắc: - Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mị lực của Tiêu ca không nhỏ, mỹ nữ liên tục xuất hiện bên cạnh.
- Tôi thì chỉ quan tâm đến cái này.
Một bảo vệ cống hai mắt sáng ngời nhìn mấy tờ tiền Tô Tiểu San để lại:
- Chậc chậc, cái này đủ để cho chúng ta sau khi trả chầu này cũng có thể mua chút rượu giải buồn khi trực ca đêm.
Chiếc xe màu đỏ như tia chớp biến mất.
- Cha của tôi bị trọng thương.
Tô Tiểu San biết Tiêu Dương đang nghi hoặc mục đích của cô tìm hắn, cho nên lên tiếng trước.
Tiêu Dương ngây người:
- Tô cô nương có ý gì?
- Bác sĩ Tuyết đề cử cậu với tôi. Nghiêm lão tiền bối nói, chỉ sợ chỉ có cậu mới có biện pháp cứu cha tôi thôi.
Tô Tiểu San là người kiên cường. Ít nhất, ở Phục Đại chưa từng có ai nhìn thấy sự yếu đuối của Tô Tiểu San. Nhưng hôm nay, khi chiếc xe càng lúc càng gần bệnh viên, tâm trạng của Tô Tiểu San lại càng khẩn trương.
Tiêu Dương là hy vọng duy nhất. Nếu Tiêu Dương cũng không còn cách nào, vậy thì...
Tô Tiểu San không dám nghĩ tiếp, chỉ cố nén bi thương và lo nghĩ trong lòng. Thậm chí, nước mắt sắp trào ra ở hốc mắt cũng nuốt trở lại.
Tiêu Dương nhìn Tô Tiểu San:
- Nàng xác định ta có thể trị liệu được cho lệnh tôn?
Nghe xong, Tô Tiểu San có chút giật mình.
Toàn bộ bác sĩ ngoại khoa ở Thượng Hải cũng không dám tiến hành phẫu thuật cho cha cô. Tiêu Dương, hắn có thể chứ? Tô Tiểu San cắn môi, giọng nói mang theo sự thành khẩn:
- Mặc kệ có được hay không, Tô Tiểu San tôi xem như thiếu cậu một nhân tình.
- Nhân tình này có thể được chuẩn bị trước hay không?
Tiêu Dương hứng thú nhìn Tô Tiểu San.
Tô Tiểu San nhìn chằm chằm vào giao thông phía trước, ánh mắt gợn sóng, cắn môi nói:
- Nếu như... nếu như cậu có thể trị liệu khỏi cho cha của tôi, tôi... tôi. .
Tô Tiểu San mạnh mẽ hạ quyết tâm, đang muốn lên tiếng.
- Nàng mời ta ăn một bữa nhé.
Tiêu Dương cười nói.
Tô Tiểu San sững người.
Lúc này, Tiêu Dương không còn cười nữa, trâm ngâm một hồi, lưng đang dựa vào ghế liền thẳng hơn vài phần:
- Tô cô nương, nàng có thể nói cho ta biết bệnh tình của lệnh tôn hay không?
Ngữ khí Tiêu Dương đột ngột thay đổi khiến Tô Tiểu San muốn nằm mộng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vội vàng đem lời nói của Nghiêm Hồng Tịch nói qua một lần.
- Lệnh tôn bị người ta trả thù?
Tiêu Dương cau mày.
Tô Tiểu San có chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu.
- Đầu bị người ta dùng vật cứng đập xuống ít nhất mười lần, ngay cả lão sư của Tuyết Minh Thành cũng không còn biện pháp?
Tiêu Dương cau mày. Tuy hắn cảm thấy y thuật của Tuyết Minh Thành không được tốt cho lắm, nhưng nhìn ông thi triển Nghiêm thị Thất Thông Pháp, Tiêu Dương xem ra vẫn có vài phần tinh diệu. Người có thể sáng tạo ra bộ pháp châm cứu cứu người, y thuật tuyệt đối không thấp.
- Xem ra, thương thế của lệnh tôn không được lạc quan rồi.
- Tiêu Dương, tôi cầu xin cậu, bất kể thế nào, cậu nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cha tôi.
Khi lái xe vào trong bệnh viện, Tô Tiểu San triệt để mất đi động lực, giọng nói tràn ngập sự khẩn cầu.
- Yên tâm đi, ta sẽ cố hết sức.
Tiêu Dương nở nụ cười an ủi. Sau khi bước vài bước, đột nhiên dừng lại, ánh mắt quét qua một vòng, sau đó tiếp tục bước đi, đồng thời nhàn nhạt hỏi:
- Những người kia đều là người của gia đình cô?
Nghe xong, Tô Tiểu San giật mình, thần sắc nghiêm trọng:
- Những người này đều là người của cha tôi. Khi cha gặp nạn, bọn họ liền thủ vệ các con đường vào bệnh viện. Nhưng chỉ là núp trong bóng tối. Dù sao, thân phận của bọn họ không thể quang minh chính đại phong tỏa bệnh viện này.
Nói xong, Tô Tiểu San kinh ngạc nhìn Tiêu Dương.
Hắn có thể nhìn ra?
Lúc này, trong nội tâm của Tô Tiểu San, Tiêu Dương ngược lại càng lúc càng thần bí.
Hai người đi thang máy lên lầu sáu.
Tô Tiểu San và Tiêu Dương bước ra.
- Tiêu huynh đệ.
Tuyết Minh Thành bước lên đầu tiên, ánh mắt sáng ngời, kinh hỉ nói:
- Cậu thật sự làm ở Phục Đại?
Đám người Nghiêm Hồng Tịch cũng bước đến. Ngoại trừ thầy trò Nghiêm Hồng Tịch, mẹ con Tô Tiểu San, ở đây còn có sáu bảy người đàn ông mặc âu phục. Tất cả đều mang theo sự lo lắng. Khi nhìn thấy Tiêu Dương xuất hiện, ai nấy đều nhìn sang.
- Lão sư, cậu ấy chính là Tiêu Dương.
Tuyết Minh Thành lập tức giới thiệu cho Nghiêm Hồng Tịch.
- Tiêu trong kiếm tiêu, Dương trong dương cương.
Tiêu Dương đưa tay ra, giới thiệu bản thân:
- Nghiêm lão tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh.
Sau khi từ trong miệng Tuyết Minh Thành biết được tuyệt kỹ châm cứu của Tiêu Dương, trước mặt Tiêu Dương, Nghiêm Hồng Tịch không dám bày ra giá trị của mình, chỉ mỉm cười:
- Tiểu huynh đệ, không cần khách sáo. Thật không nghĩ đến, tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ như vậy lại có thể sử dụng tuyệt kỹ. Thật là vinh hạnh của trung y.
Tiêu Dương cười nhạt, không nói gì, quay sang nói với Tô Tiểu San:
- Tô cô nương, việc này không thể chậm trễ.
Tô Tiểu San vội vàng gật đầu.
- Để tôi mang tiểu huynh đệ vào trong.
Nghiêm Hồng Tịch tất nhiên muốn tận mắt nhìn thấy tuyệt kỹ của trung y.
Tiêu Dương nhẹ gật đầu, ném cho Tô Tiểu San một ánh mắt yên tâm, sau đó bước lên.
Tô Tiểu San nắm tay mẹ thật chặt.
Lúc này, hai người đều lo lắng vô cùng.
Đây là thời điểm phán định sinh tử của cha.
Tô Tiểu San cảm giác môi của mình nhịn không được mà run rẩy, cố gắng cắn chặt, không dám phát ra nửa điểm thanh âm, đồng thời cầu nguyện trong lòng.
- Khoan, hắn không thể vào.
Một thanh âm quát nhẹ vang lên.