Sang ngày hôm sau lúc trời còn chưa sáng rõ, một đội cận vệ quân võ trang đầy đủ đã phóng ngựa đi tới bên ngoài cửa lớn của phủ Tổng đốc. Tên quan quân cầm đầu tung mình xuống ngựa, quát to với vệ binh đang canh giữ ngoài cửa lớn:
- Chúng ta phụng lệnh Yến Vương, đặc biệt tới đây hộ tống tướng quân Mạnh Hổ vào kinh!
Đội trưởng vệ binh lạnh lùng quét mắt nhìn tên quan quân kia, đáp:
- Chờ ở đây, không được chạy loạn!
Dứt lời, tên đội trưởng vệ binh liền xoay người vào trong. Tên quan quân của đội cận vệ khẽ biến sắc nhưng cũng không dám phát tác, dù sao nơi này cũng là phủ Tổng đốc, không phải chỗ mà một tên trung đội trưởng cận vệ quân nho nhỏ như hắn có thể chọc vào.
Tên đội trưởng vệ binh vào trong chưa hết thời gian uống một chén trà, trong sân của phủ Tổng đốc đã vang lên tiếng người kêu ngựa hí.
Một hán tử vóc người to lớn tay dắt hai con tuấn mã cũng cao lớn đi trước ra khỏi cửa. Thấy trên lưng tên hán tử đeo hai cây đại thiết kích, tên quan quân đội cận vệ không khỏi biến sắc, hai cây thiết kích kia ít nhất cũng phải nặng trăm cân, không ngờ tên này cường hãn đến thế, có thể sử dụng binh khí nặng nề như vậy!
Tên hán tử kia thấy tên quan quân đội cận vệ nhìn mình với ánh mắt khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn của hắn không khỏi thoáng qua một tia lạnh lẽo khinh thường, lại hừ mũi một tiếng, không thèm để ý tới đội cận vệ đang đứng nghiêm đợi sẵn bên ngoài cửa lớn.
Đến khi tên quan quân đội cận vệ nhìn thấy một trong hai con chiến mã mà tên hán tử kia đang dắt, đồng tử của hắn không khỏi co rút lại.
Chiến mã kia hắn chỉ gặp qua một lần bên bờ Nữ Nhi hà, nhưng đã để lại cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc ấy Mạnh Hổ cỡi trên lưng chiến mã kia thách chiến trước trận của hai bên, mười mấy vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt không có một người nào dám bước ra ứng chiến, khí thế ấy, uy phong ấy quả thật làm cho người ta mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy máu nóng trào dâng!
Không lâu sau đó, Mạnh Hổ bước ra khỏi cửa lớn, sau lưng có Triệu Thanh Hạm và Tất Điêu Tử đi theo. Tất Điêu Tử biết Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm có thể có chuyện muốn nói riêng với nhau, liền cố ý vượt lên phía trước. Mặt mày Triệu Thanh Hạm vô cùng ảm đạm, đôi mắt đẹp sưng húp đỏ ngầu, hiển nhiên đã khóc rất nhiều, trên gương mặt trắng nõn nà cũng lộ vẻ quyến luyến không nỡ rời xa, làm cho người khác nhìn thấy có cảm giác như chứng kiến cảnh tử biệt sanh ly vậy!
Thừa dịp Mạnh Hổ và Triệu Thanh Hạm còn đang nỉ non chàng chàng thiếp thiếp, Tất Điêu Tử bước tới trước mặt tên quan quân đội cận vệ, nở nụ cười cầu tài:
- Xin hỏi tướng quân xưng hô như thế nào?
- Đại…đại nhân quá lời, ty chức là Hoàng Đảm.
Tên quan quân đội cận vệ lập tức mặt đỏ bừng lên, thầm nghĩ một tên trung đội trưởng nho nhỏ như mình sao dám tự nhận là tướng quân gì chứ! Cho dù là quan quân đội cận vệ thì đã sao, người ta chính là khách quý của tướng quân Mạnh Hổ, mà tướng quân Mạnh Hổ tương lai là quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ, nên cũng không dám dương oai trước mặt người ta.
-Thì ra là Hoàng Đảm huynh đệ!
Tất Điêu Tử cười nói:
- Lần này đi Lạc Kinh đường xa ngàn dặm, tướng quân của ta trên đường phải cậy nhờ huynh đệ chiếu cố nhiều một chút!
- Xin đại nhân đừng nói vậy!
Ánh mắt Hoàng Đảm có vẻ kích động, lớn tiếng nói:
- Tướng quân Mạnh Hổ là nỗi kiêu ngạo của đế quốc chúng ta, có thể được hộ tống tướng quân trên đường lên kinh, đó chính là niềm vinh hạnh của ty chức cùng toàn thể trung đội số Bốn!
Tất Điêu Tử khẽ cười:
- A, tóm lại cũng phải nhờ vào huynh đệ.
Bên kia rốt cục Triệu Thanh Hạm cũng đã xong tâm sự, Mạnh Hổ tiếp lấy cương ngựa trong tay Trương Hưng Bá, nhẹ nhàng quăng mình lên lưng ngựa, sau đó khẽ giật cương, không hề quay đầu lại nghênh ngang mà đi. Trương Hưng Bá cũng quăng mình lên ngựa, hai chân hung hăng thúc vào bụng ngựa, hét lớn một tiếng đuổi theo sau Mạnh Hổ.
Hoàng Đảm và đội cận vệ phía sau cũng vội vàng lên ngựa, nhanh chóng giục ngựa chạy theo.
Tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, hơn trăm người rất nhanh đã biến mất trên con đường trống trải. Triệu Thanh Hạm đột nhiên cảm thấy như trái tim mình đã đi theo, đôi mắt to tròn không khỏi trào dâng hai hàng lệ nóng. Liên nhi bên cạnh vội tiến lên tìm lời khuyên nhủ:
- Tiểu thư người chớ nên quá mức thương tâm, cô gia nhất định sẽ trở về bình yên không sứt mẻ chút nào!
- Ừ!
Triệu Thanh Hạm khẽ ừ mũi một tiếng, thế nhưng nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn, giống như rèm châu bị đứt, hạt châu theo đó tuôn rơi. Liên nhi thấy khuyên không được, không khỏi than nhẹ một tiếng, trên gò má nàng đôi dòng lệ bất giác cũng từ từ lăn xuống.
--------------
Trời đã gần đến Ngọ, ở thành Tam Giang.
Thành Tam Giang lúc trước phồn hoa náo nhiệt biết bao giờ đây đã trở nên một biển lửa ngập trời, một đội binh sĩ bào đen giáp đen của đế quốc Minh Nguyệt đang chạy loạn khắp hang cùng ngõ hẻm, cứ nhìn thấy bất cứ vật gì có chút giá trị hay lương thực gia súc lập tức ra tay cướp bóc, người mất của nếu có ý chống cự sẽ lập tức gặp hoạ sát thân.
Còn có rất nhiều binh sĩ trời sanh dâm ác mượn cơ hội này làm việc riêng, tàn sát giết chóc hoặc tuỳ tiện gian dâm cưỡng hiếp.
Tư Đồ Duệ chắp tay đứng thẳng trên đầu thành Tam Giang, bên tai vang lên tiếng kêu rên thảm thiết của nam nhân sắp chết, tiếng kêu cứu thất thanh hoảng sợ của nữ nhân, còn có tiếng khóc của người già và trẻ em không được ai cứu giúp. Lại thêm tiếng vù vù của gió Bắc thổi qua, sức gió làm cho lửa cháy càng thêm mạnh, hoả hoạn thiêu đốt rừng rực khắp nơi phát ra thanh âm huyên náo làm cho ai nấy đều kinh sợ.
Trong mắt Tư Đồ Duệ lộ vẻ thê lương buồn thảm, nếu như không phải đến bước đường cùng, hắn cũng tuyệt đối không muốn xuống tay hạ thủ với bá tánh bình dân tay không tấc sắt. Từ trước tới nay Tư Đồ Duệ vẫn cho rằng chức trách của quân nhân là phải bảo vệ dân chúng, chứ không phải đè đầu cỡi cổ dân chúng mà tác oai tác phúc, dù cho là dân chúng của nước địch, cũng không thể tuỳ ý giết người cướp của như vậy được!
Thế nhưng hiện tại, Tư Đồ Duệ căn bản không còn con đường nào khác, hắn chỉ có thể tiến hành giết người cướp của đối với bá tánh bình dân của nước địch mà thôi, sỉ nhục, quả thật là sỉ nhục của quân nhân! Trong giây phút này, lòng Tư Đồ Duệ tràn ngập đau buồn, thảm kịch xảy ra hôm nay ở ba phủ Tam Giang, Hà Đông, Hà Nam nhất định sẽ trở thành vết nhơ không thể nào tẩy xoá trong đời hắn.
Phía sau Tư Đồ Duệ, ánh mắt Cảnh Trung cũng vô cùng ảm đạm, thân là một tên tham mưu trưởng chính trực, hắn cũng hiểu được dùng đao đối phó với bá tánh bình dân là chuyện ngàn vạn lần không nên làm. Thế nhưng thực tế là tàn khốc, nếu như tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt không giơ đao đối phó với bá tánh bình dân của nước địch, chẳng lẽ quay lại giơ đao đối phó với bá tánh bình dân của nước mình, xem ra chỉ còn cách hy sinh dân chúng của nước địch mà thôi!
Gió Bắc gào thét, lưỡi lửa ngập trời.
Tư Đồ Duệ, Cảnh Trung và hai tên tham mưu phía sau vội vã cúi gục đầu, hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt nghiêm trang bắt đầu cất lời cầu nguyện, van xin Thánh nữ Quang Minh dung thứ cho tội trạng mà bọn chúng đã phạm phải hôm nay….
Cũng trong ngày hôm đó, ở hai phủ Hà Đông, Hà Nam cũng diễn ra cảnh tượng kinh hoàng như ở Tam Giang, hàng trăm hàng ngàn thôn trấn cũng diễn ra như vậy. Sau khi Tư Đồ Duệ xuống lệnh cướp bóc, mười mấy vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt huy động hết toàn bộ, ba phủ Tam Giang, Hà Đông, Hà Nam của hành tỉnh Tây Bộ lập tức trở thành địa ngục trần gian. Trừ ra ở trong núi sâu đầm lớn, cả vùng đại bình nguyên Tam Giang gần như không có một thôn xóm nào may mắn thoát khỏi tai kiếp!
Đây quả là một trường hạo kiếp (đại nạn), ba phủ ven hành tỉnh Tây Bộ đã gặp hạo kiếp trong mười năm qua chưa từng có!
--------------
Thành Tây Lăng, phủ Tổng đốc.
Sắc mặt Mông Diễn âm u vô kể, hắn đang từ trong phủ Tổng đốc đi ra, thừa dịp Mạnh Hổ không có mặt ở đây, vốn Mông Diễn muốn thương lượng với Triệu Thanh Hạm về chuyện chỉ huy thống nhất quân đoàn cận vệ và quân đoàn Tây Bộ làm một. Chuyện thương lượng đương nhiên chỉ là cái cớ, mấu chốt là muốn tạo ra một cơ hội để có thể hẹn hò cùng Triệu Thanh Hạm.
Thế nhưng đáng tiếc rằng, giữa buổi sáng Mông Diễn bừng bừng hưng phấn chạy tới phủ Tổng đốc, lúc ấy Triệu Thanh Hạm đã đi tới quân doanh ở phía Đông thành.
Đến khi Mông Diễn chạy tới quân doanh ở phía Đông thành, Triệu Thanh Hạm đã trở về phủ Tổng đốc, Mông Diễn lại chạy trở về phủ Tổng đốc thì Triệu Thanh Hạm đã chạy tới quân doanh ở phía Bắc thành. Đến lúc này Mông Diễn mới hiểu được ý của Triệu Thanh Hạm, căn bản là nàng muốn tránh né, căn bản là nàng không muốn gặp mặt hắn.
Không gặp được Triệu Thanh Hạm, trong lòng Mông Diễn không tránh khỏi thất vọng, đang định trở về hành dinh, trên quan đạo phía trước bỗng vang lên tiếng vó ngựa dập dồn. Mông Diễn thờ ơ quay đầu nhìn lại, đã thấy Triệu Thanh Hạm được Chiến Ưng, Hạ Khánh, Chu Tiến, Bạch Hỉ tiền hô hậu ủng giục ngựa vội vàng chạy đến phủ Tổng đốc.
Mặc dù trong lòng Mông Diễn âm thầm cao hứng, nhưng sắc mặt vẫn bình thường không để lộ ra ngoài.
Triệu Thanh Hạm đã thấy Mông Diễn từ xa, liền tung mình xuống ngựa tiến tới hành lễ:
- Thanh Hạm tham kiến điện hạ.
Bọn Chiến Ưng phía sau Triệu Thanh Hạm cũng vội vã tung mình xuống ngựa, tiến tới ra mắt Mông Diễn.
Mông Diễn gật đầu một cái xem như đáp lễ, sau đó nhìn Triệu Thanh Hạm như cười như không:
- Thanh Hạm, nàng hiện tại quả thật là người bận rộn, bản vương tìm nàng rất lâu cũng không thể tìm được.
- Điện hạ, Thanh Hạm cũng đang muốn tìm ngài.
Triệu Thanh Hạm đây là nói thật, thế nhưng nàng tìm Mông Diễn là vì chuyện của dân chúng ba phủ Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam. Nếu không phải như vậy nàng không hề muốn gặp chút nào, để tránh cho ý trung nhân có thể hiểu lầm.
- Sao?
Mông Diễn cảm thấy bất ngờ, mỉm cười hỏi:
- Không biết nàng tìm bản vương là vì chuyện gì?
Triệu Thanh Hạm thở dài một tiếng, u oán nói:
- Điện hạ, mới vừa có khoái mã của kỵ binh Man nhân trở về báo lại, đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ đang giết người cướp của ở ba phủ Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam, mấy trăm vạn con dân của đế quốc đang phải chịu cơn giày xéo của giặc đế quốc Minh Nguyệt. Lúc này quân đoàn Tây Bộ vừa mới gầy dựng lại, tuy thủ thành thừa sức, nhưng xuất kích lại không đủ, mong rằng điện hạ thương hại dân chúng trong ba phủ, dẫn quân đoàn cận vệ chạy đi cứu viện, được vậy Thanh Hạm vô cùng cảm kích. Text được lấy tại TruyệnFULL.com
Mông Diễn nghe vậy lập tức biến sắc, nghiêm nghị nói:
- Thanh Hạm nàng nói gì vậy? Con dân của ba phủ Tam Giang, Hà Đông và Hà Nam không phải cũng là con dân của đế quốc hay sao? Chống giặc ngoại xâm, bảo vệ hành tỉnh Tây Bộ là chức trách của quân đoàn Tây Bộ, cũng là sứ mạng thần thánh của quân đoàn cận vệ, bây giờ bản vương đã biết chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không trơ mắt ngồi nhìn.
Dứt lời, không chờ cho Triệu Thanh Hạm nói lời cảm tạ, Mông Diễn quay đầu dặn dò tên đội trưởng cận vệ theo sau:
- Ngươi lập tức trở về đại doanh ngoài thành, lệnh cho Hàn Phong, Đồ Vu, Vu Long Vân, Đằng Thanh Vân, Lục Thừa Vũ năm vị tướng quân lập tức tụ họp quân đội, chuẩn bị xuất chinh! Lại đưa tin cho Tổng đốc Tây Bắc Trịnh đại nhân, xin hắn điều động quân đoàn Tây Bắc hiệp đồng tác chiến.
- Dạ!
Tên đội trưởng cận vệ ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Lúc này Mông Diễn mới thở phào một cái, quay đầu lại nhìn Triệu Thanh Hạm:
- Thanh Hạm, hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân đã lập kỳ công bên bờ sông Nữ Nhi lần trước, bản vương hy vọng có thể tạm thời mượn đỡ. Cuộc chiến lần trước bên bờ sông Nữ Nhi, mặc dù Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tư Đồ Duệ thất bại, nhưng tổn thất cũng không lớn lắm, lần này nếu như gặp lại Liêm Đao kỵ sĩ đoàn, cần phải có cánh quân kỵ binh Man nhân kia áp chế.
- Chuyện…này…
Triệu Thanh Hạm nghe vậy cảm thấy có chút khó khăn, không phải là nàng không nỡ điều động hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân kia, mà căn bản là nàng không thể điều động.
Nhìn khắp cả đế quốc, trừ Mạnh Hổ ra có lẽ cũng chỉ có Tất Điêu Tử là có thể miễn cưỡng điều động cánh quân kỵ binh Man nhân kia. Triệu Thanh Hạm bất giác quay đầu lại đưa mắt nhìn Tất Điêu Tử, nhưng không ngờ phát hiện ra ánh mắt của Tất Điêu Tử có vẻ kỳ quái, hắn đang cúi đầu, thân thể run lên nhè nhẹ, dường như đang cố gắng đè nén cảm giác kích động nào đó trong lòng.
Thấy Triệu Thanh Hạm lộ vẻ khó xử, Mông Diễn dường như trúng tim đen, lập tức lại nói:
- Nếu như Thanh Hạm nàng không yên lòng, vậy có thể đích thân chỉ huy cánh quân kỵ binh Man nhân kia xuất chinh cùng với quân đoàn cận vệ của bản vương. Đối với cánh kỵ binh Man nhân này, bản vương tuyệt đối không can thiệp tới nhiều, chỉ khi nào Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tư Đồ Duệ xuất hiện, mới cần đến Thanh Hạm nàng cùng cánh quân kỵ binh Man nhân xuất trận để đảm bảo chu toàn.