Tên nội thị quát lui bọn cấm vệ quân, dẫn Mạnh Hổ thẳng vào trung sảnh.
Đợi ở trung sảnh không bao lâu, Mông Khác đã đến, Mạnh Hổ vội vã tiến đến làm lễ ra mắt:
- Tham kiến Vương gia.
Mông Khác khoát tay, tuy biết rồi nhưng vẫn hỏi:
- Chuyện giảng bài cho các học viên tốt nghiệp thế nào?
- Chẳng ra gì cả!
Mạnh Hổ bĩu môi, vẻ mặt hết sức khó coi:
- Có một số người nghĩ ty chức xuất thân thấp hèn, lại không được giáo dục quân sự chính quy, cho nên rất không hoan nghênh ty chức giảng bài ở học viện!
- A, chuyện xảy ra lúc sáng bản vương cũng biết.
Mông Khác tiến tới vỗ vỗ bả vai Mạnh Hổ, mỉm cười:
- Hàn lão tiên sinh tuổi đã cao, nhưng dù sao ông ta cũng là lão nhân gia đức cao vọng trọng, Hàn Sở lại là đứa cháu ruột mà ông ta yêu thương nhất, chúng ta hẳn có thể hiểu được tâm tình của lão nhân gia.
Mạnh Hổ vội nói:
- Ty chức hiểu rõ cảm giác ấy!
- Hiểu rõ thì tốt!
Mông Khác gật đầu, nhân cơ hội nói sang chuyện khác:
- Mạnh Hổ, Tổng đốc Trọng Sơn và quân đoàn Bắc Phương chắc có lẽ phải nửa tháng mười ngày nữa mới có thể chạy tới Lạc Kinh, cho nên ngươi cũng phải đợi ở đế đô thêm một thời gian nữa. Thừa dịp còn có thời gian rảnh rỗi, ngươi hãy đi dạo chơi cho thong thả, hay là lên Thiên Đãng sơn săn bắn một chuyến xem sao?
Mạnh Hổ nghe xong không khỏi rùng mình, đây là lần đầu tiên sau khi vào kinh Mông Khác nhắc tới chuyện quốc gia đại sự với hắn.
Tổng đốc Bắc Phương Trọng Sơn và quân đoàn Bắc Phương trong vòng nửa tháng sẽ vào kinh sao? Đây chính là một dấu hiệu khai chiến mạnh mẽ, xem ra Mông Khác và Mông Diễn thật sự sẽ động thủ với đế quốc Minh Nguyệt!
Địa vị của Trọng Sơn ở đế quốc Quang Huy đại khái tương đồng với địa vị của Tư Đồ Duệ ở đế quốc Minh Nguyệt.
Nói về lực chiến đấu, quân đoàn Thanh Châu của Tư Đồ Duệ là số một trong các đại quân đoàn của đế quốc Minh Nguyệt. Quân đoàn Bắc Phương của Trọng Sơn cũng là mạnh nhất trong tám đại quân đoàn của đế quốc Quang Huy. Hơn nữa do ở biên giới phía Bắc, vì để đối phó Man nhân và ngăn chặn đế quốc Tinh Hà, quân đoàn Bắc Phương còn có thêm hai sư đoàn khinh kỵ binh!
Mạnh Hổ trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng đáp không do dự:
- Hết thảy nghe theo sự sắp xếp của Vương gia.
Mông Khác vui vẻ gật đầu, lại nói:
- Thiên Đãng sơn cách Lạc Kinh không xa lắm, khoái mã chạy hai ngày là có thể tới nơi, nơi đó thú chạy từng đàn, có thể săn bắn tiêu khiển được. Thế nhưng Hồi Âm cốc trong Thiên Đãng sơn không nên đến gần, bởi vì trong đó có bọn thú khổng lồ thời viễn cổ như Trường Mao Cự Tượng, Kiếm Xỉ Cự Hổ thường lui tới, rất là nguy hiểm!
Mạnh Hổ gật gật đầu ra vẻ không quan tâm lắm.
Mông Khác dừng lại một chút rồi dường như bất chợt nhớ ra chuyện gì, ủa một tiếng lại nói tiếp:
- Đúng rồi, hình như Nghiên nhi nói cũng muốn đi săn bắn ở Thiên Đãng sơn, chi bằng hai người các ngươi kết bạn đồng hành đi, dọc đường cũng có thể săn sóc lẫn nhau!
- Ặc…
Mạnh Hổ thầm kêu trong lòng mắc mưu rồi:
- Chuyện…này…
- Sao chứ?
Mông Khác lạnh nhạt hỏi:
- Tướng quân Mạnh Hổ có dị nghị gì không?
- Không có!
Mạnh Hổ vội đáp:
- Ty chức tuyệt đối không có dị nghị gì, chỉ lo rằng chiếu cố không chu toàn, vạn nhất dã thú trong núi làm tổn thương đến ngọc thể của công chúa, ty chức không có cách nào giao phó với Vương gia.
Mông Khác lạnh nhạt nói:
- Tướng quân Mạnh Hổ ngươi quá khiêm tốn rồi, nếu ngay cả ngươi không thể bảo vệ được Nghiên nhi, nhìn ra khắp cả thế giới Trung Thổ còn ai có thể bảo vệ được cho nàng? Huống chi thân thủ Nghiên nhi cũng không kém, chỉ cần không phải Trường Mao Cự Tượng hay Kiếm Xỉ Cự Hổ, dã thú bình thường sao thể làm nàng bị thương được. Việc này cứ quyết định như vậy, bản vương còn phải xử lý việc triều chánh, không thể phụng bồi!
Nói xong, Mông Khác lập tức xoay người đi, khi sắp ra khỏi cửa đột nhiên dừng bước quay đầu lại nói:
- Đúng rồi, sáng sớm ngày mai ngươi có thể đến Triều Dương cung gặp mặt Nghiên nhi, sau đó cùng nhau ra khỏi thành lên đường đi Thiên Đãng sơn.
Mạnh Hổ cười khổ trong lòng, ngoài miệng đáp:
- Ty chức lĩnh mệnh.
Dõi mắt nhìn theo bóng Mông Khác dần xa, sắc mặt Mạnh Hổ dần dần trở nên lạnh lẽo.
Mông Khác đề xuất chủ ý này sao? Bảo mình phụng bồi Mông Nghiên lên Thiên Đãng sơn săn bắn? Dụng ý là gì? Chẳng lẽ là mỹ nhân kế? Bề ngoài của Mông Nghiên quả thật là tai hoạ quốc dân, nhất là nét phóng đãng dụ hoặc không nam nhân nào có thể cưỡng lại được. Nhưng nếu như Mông Khác cho rằng Mạnh Hổ hắn sẽ ngã gục dưới quần của loại phụ nữ dâm đãng như Mông Nghiên cũng không tránh khỏi quá ngây thơ!
Chưa nói đến chuyện Mông Nghiên là một thiếu phụ dâm đãng ai ai cũng có thể làm chồng, cho dù nàng là một phụ nữ trung trinh tiết liệt, Mạnh Hổ hắn cũng không phải loại người thấy sắc liền mê!
Mông Khác không thể nào không biết điểm này, cho nên khả năng mỹ nhân kế là không cao. Không lẽ muốn Mạnh Hổ hắn tạm thời làm diện thủ (trai bao) mua vui cho dâm phụ Mông Nghiên?
À, khả năng này là rất lớn, rất nhiều dấu hiệu cho thấy, dâm phụ Mông Nghiên kia dường như có quá khứ rất là phức tạp, mà dường như Mông Khác đối với cháu gái của hắn đã làm ra chuyện gì có lỗi. Vì thế cho nên chuyện tìm cho nàng một tên diện thủ cường tráng một chút, anh tuấn một chút, lại có danh tiếng một chút để bù đắp cho nàng cũng không phải là không thể.
Hình ảnh anh hùng đế quốc của Mạnh Hổ ở trước mặt dân chúng bình thường thì vô cùng nổi bật, nhưng trong mắt Hoàng gia bất quá hắn chỉ là một công cụ mà thôi. Chuyện Mông Khác dùng Mạnh Hổ để bù đắp cho Mông Nghiên là hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ cảm thấy đầu mình bị nhức từng cơn.
Mạnh Hổ thích mỹ nữ, thích phụ nữ hiền thục, càng thích người có bề ngoài phóng đãng, nhưng mẫu người ai cũng có thể làm chồng như Mông Nghiên không phải là mẫu người mà hắn thích. Vừa nghĩ tới thân thể nàng không biết đã qua bao nhiêu bàn tay nam nhân sờ soạng, Mạnh Hổ có cảm giác muốn nôn ngay tại chỗ, loại dâm phụ như vậy dù chết hắn cũng sẽ không đụng tới.
Thế nhưng cuộc săn bắn ở Thiên Đãng sơn là không thể nào tránh khỏi, trừ phi Mạnh Hổ dám mạo hiểm trở mặt với Mông Khác. Hiện tại đương nhiên không phải là lúc trở mặt với Mông Khác, nếu không tất cả cố gắng từ trước tới nay sẽ giống như dã tràng xe cát. Chuyện đã đến nước này cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, trước tiên hãy đi Thiên Đãng sơn rồi sẽ tính sau, không lẽ mình sợ một dâm phụ sao, thật là buồn cười!
--------------
Phía Nam thành Lạc Kinh, phòng khách nơi ở của Tần Trường Vệ.
Một tên trung niên tướng mạo anh tuấn, vẻ ngoài bất tục đang khổ sở khuyên nhủ Tần Trường Vệ:
- Điện hạ, ngài trở về nước đi thôi!
Tên trung niên này họ Cổ tên Vô Đạo, vừa là sư phụ vừa là quân sư tâm phúc của Tần Trường Vệ. Tần Trường Vệ bất kể đường xa vạn dặm từ đế đô hào nhoáng chạy tới Lạc Kinh khổ sở theo đuổi mỹ nhân, mặc dù hoàng đế của đế quốc Tinh Hà vô cùng tức giận trong lòng, nhưng lại không yên lòng nên phái Cổ Vô Đạo đến Lạc Kinh, lại phái thêm tứ đại hộ vệ âm thầm theo bảo vệ Tần Trường Vệ.
Tần Trường Vệ lộ vẻ không kiên nhẫn:
- Bây giờ vẫn còn sớm, ta không về!
- Điện hạ!
Vẻ mặt Cổ Vô Đạo vô cùng đau khổ:
- Lần này vạn tuế gia đã hạ chỉ, nếu trong nửa năm điện hạ không trở về đế đô Phong Tuyết, đầu của ty chức sẽ phải chuyển sang nơi khác!
Tần Trường Vệ khẽ biến sắc, nhưng lại nói với vẻ tàn nhẫn:
- Đó là chuyện giữa ngươi và phụ hoàng, không liên quan đến tiểu vương!
- Điện hạ!
Cổ Vô Đạo vội la lớn:
- Trước kia ngài cũng không có bộ dáng như thế này, đừng để dâm phụ Mông Nghiên kia làm lu mờ tâm trí của ngài!
- Câm miệng!
Sắc mặt Tần Trường Vệ tức thì biến đổi, lớn tiếng quát:
- Không cho phép ngươi vũ nhục Mông Nghiên như vậy!
Cổ Vô Đạo buồn bã nói:
- Điện hạ, Mông Nghiên thanh danh xấu xa hơn nữa còn là quả phụ đã mất chồng, nàng ta thật sự không xứng đáng trở thành thái tử phi, càng không có khả năng trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ! Nếu điện hạ kiên quyết làm theo ý mình, ty chức lo rằng vạn tuế gia trong lòng sinh ra ý muốn phế đi điện hạ, lúc đó địa vị của điện hạ khó mà giữ được!
Tần Trường Vệ tỏ vẻ cương quyết:
- Vì Mông Nghiên, tiểu vương bằng lòng nhường ngôi thái tử!
- Được rồi!
Cổ Vô Đạo than dài một tiếng, gật đầu:
- Nếu như tâm ý điện hạ đã quyết, ty chức sẽ nghĩ biện pháp giúp cho điện hạ hoàn thành tâm nguyện.
Tần Trường Vệ đổi giận làm vui:
- Tiên sinh nghĩ như vậy rất phải.
Cổ Vô Đạo gật đầu:
- Điện hạ, ty chức vừa mới nhận được một tin…
Tần Trường Vệ hỏi:
- Tin tức gì vậy?
Cổ Vô Đạo nói:
- Mười ngày sau, Mông Khác sẽ sắp xếp cho ngài và Mạnh Hổ tham gia trận thi đấu chiến xa cử hành tại trường đua ở Bắc thành dưới tình hình ngài và Mạnh Hổ đều không biết chuyện. Người thắng trong hai người sẽ trở thành vị hôn phu của Mông Nghiên!
- Có chuyện như vậy sao?
Tần Trường Vệ kêu lên thất thanh:
- Làm sao tiên sinh biết được?
Cổ Vô Đạo cười nhạt, nói với vẻ đắc ý:
- Điện hạ đừng quên ty chức lớn lên ở Lạc Kinh, đến năm ba mươi tuổi mới rời khỏi đế quốc Quang Huy.
- Hừ hừ! Thi đấu chiến xa?!
Tần Trường Vệ hung hăng vung nắm đấm lên, thấp giọng gào thét:
- Mạnh Hổ, ngươi hãy chờ xem, đến lúc đó bản vương nhất định sẽ làm cho ngươi thất bại thảm hại. Mông Nghiên là của bản vương, ai cũng không thể cướp đi nàng trong tay bản vương, ai cũng không thể, không thể!!!!
Cổ Vô Đạo lắc đầu quầy quậy:
- Điện hạ, Mạnh Hổ là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, tốt nhất không nên thi đấu chung với hắn!
Tần Trường Vệ ngạc nhiên:
- Vậy phải làm sao?
- Dễ thôi!
Cổ Vô Đạo giọng âm trầm:
- Chỉ cần làm cho Mạnh Hổ biến mất khỏi thế giới này trong vòng mười ngày, hắn sẽ không tham gia được trận thi đấu chiến xa, đến lúc đó điện hạ sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì nữa.
Tần Trường Vệ mặt biến sắc liên hồi, trầm giọng hỏi:
- Tiên sinh, võ nghệ của Mạnh Hổ cũng không yếu, ngay cả mãnh tướng của đế quốc Minh Nguyệt là Tư Đồ Bưu cũng bị hắn giết chết. Muốn ám sát một cao thủ như vậy thật không dễ dàng chút nào, hơn nữa lỡ như sự tình bại lộ, đế quốc mất thể diện là chuyện nhỏ, khiến cho hai nước xảy ra chiến tranh mới là chuyện lớn!
Cổ Vô Đạo nghiêm giọng nói:
- Điện hạ không cần lo lắng, tứ đại hộ vệ của vạn tuế gia đang ở Lạc Kinh.
- Tứ đại hộ vệ của phụ hoàng?!
Vẻ mặt Tần Trường Vệ vô cùng kinh ngạc:
- Đều đã tới sao?
- Đã tới!
Cổ Vô Đạo trầm giọng:
- Hơn nữa lúc này đang có một cơ hội rất tốt, sáng mai Mạnh Hổ phụng bồi Mông Nghiên đi Thiên Đãng sơn cách Lạc Kinh hơn hai trăm dặm về phía Đông Nam săn bắn. Tứ đại hộ vệ đêm nay sẽ lên Thiên Đãng sơn mai phục trước, chờ thời cơ ám sát Mạnh Hổ!
- Tốt, quá tốt!
Tần Trường Vệ phấn khích:
- Có tứ đại hộ vệ của phụ hoàng xuất thủ, Mạnh Hổ chết chắc rồi!
Cổ Vô Đạo nói:
- Điện hạ cứ yên tâm, mọi chuyện giao cho ty chức!
- Ừ!
Không ngờ Tần Trường Vệ lại vái Cổ Vô Đạo một vái, giọng thành khẩn:
- Vậy hết thảy phải trông vào tiên sinh.
Đưa mắt nhìn theo bóng Tần Trường Vệ đi xa, gương mặt Cổ Vô Đạo bỗng nhiên trở nên vô cùng âm lãnh, quay đầu lại thấp giọng quát:
- Các ngươi ra đây!
Cổ Vô Đạo vừa dứt lời, bốn bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau Cổ Vô Đạo không một tiếng động.
Cổ Vô Đạo lấy trong ống tay áo ra hai bức hoạ đồng thời mở ra, bốn bóng đen định thần nhìn kỹ, chỉ thấy trên hai bức hoạ vẽ một thiếu phụ xinh đẹp cùng với một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn. Rất nhanh, Cổ Vô Đạo vừa thu hồi hai bức hoạ vừa hỏi với vẻ lạnh lùng:
- Nhớ kỹ tướng mạo chưa? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.com
Bốn người cùng đáp một lượt:
- Nhớ rồi!
- Ừ!
Cổ Vô Đạo lạnh lùng quát:
- Giết chết hai người này, nhất định không được để lại dấu vết!