Trương Hưng Bá được mười mấy tên cận vệ quân vây quanh nghênh ngang đi ra khỏi thành, vừa ra khỏi thành đã thấy một đám chiến mã rất đông. Thấy đại dương chiến mã mênh mông trước mắt, Trương Hưng Bá quên cả chào hỏi Mạnh Hổ, chắc lưỡi nói:
- Cha chả, nhiều chiến mã vậy sao? Vậy thì tốt rồi, các huynh đệ không cần phải chạy bộ nữa!
Mạnh Hổ bực mình hừ một tiếng, trầm giọng hỏi:
- Hưng Bá, chuyện thế nào rồi?
Trương Hưng Bá ách một tiếng, vội vàng đứng nghiêm lại, lớn tiếng đáp:
- Tướng quân yên tâm, tất cả đều đã ổn thoả!
- Ừ!
Mạnh Hổ gật đầu thật mạnh:
- Vậy thì quá tốt, lập tức chọn ra ba ngàn người trong số dân chúng ở Mao Thành, nam không đủ thì lấy thêm nữ, tóm lại là phải đủ số ba ngàn người. Sau đó cho bọn họ thay chiến bào và áo giáp của quân ta, cột chặt bọn họ lên lưng chiến mã, lập tức làm nhanh!
- Dạ, ty chức lập tức thi hành!
Trương Hưng Bá đáp lời, đang muốn rời khỏi, Cổ Vô Đạo bên cạnh đột nhiên khoát tay kêu lên:
- Trương tướng quân xin chờ một chút!
Trương Hưng Bá nghe vậy quay đầu lại hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Tiên sinh còn có chuyện gì?
Cổ Vô Đạo quay đầu lại liếc nhìn Mạnh Hổ một cái, tiến tới kéo Trương Hưng Bá lại gần nói nhỏ:
- Vì để bảo đảm không tiết lộ hành tung của quân ta, tất cả dân chúng còn lại trong thành….
Trương Hưng Bá lộ vẻ kinh hãi, trầm giọng hỏi:
- Giết hết hay sao?
Cổ Vô Đạo thở dài lắc đầu:
- Tướng quân không cho phép giết chóc dân chúng một cách bừa bãi, chỉ ra lệnh phô trương rầm rộ chạy vào trong núi. Tuy nhiên để tránh tai mắt của truy binh, giả vờ giết chóc vẫn là chuyện nên làm.
- Được!
Trương Hưng Bá gật đầu:
- Ty chức đã hiểu!
Cổ Vô Đạo lại dặn dò cẩn thận:
- Trương tướng quân, việc này cần phải thi hành cẩn thận, nhất định phải đuổi sạch toàn bộ số dân còn lại vào trong Mao Sơn, tuyệt đối không để sót bất cứ một ai. Nếu không một khi kế hoạch của quân ta bị tiết lộ, hậu quả thiết nghĩ là không thể nào chịu nổi! Đến lúc đó chẳng những kế hoạch đi đại hoang nguyên thất bại, mà còn nguy hiểm đến tính mạng nữa!
Trương Hưng Bá nghiêm nghị nói:
- Tiên sinh ngài cứ yên tâm, ty chức bảo đảm sẽ không để xảy ra bất cứ sai lầm nào!
Dứt lời Trương Hưng Bá liền lĩnh mệnh mà đi. Nhìn theo bóng Trương Hưng Bá dần xa, Cổ Vô Đạo lại quay sang Mạnh Hổ, thấp giọng nói:
- Tướng quân, về chuyện chia quân…
Mạnh Hổ đột nhiên khoát tay:
- Chuyện chia quân lão Cổ ngươi không cần phải nhiều lời, đây là cơ hội tốt nhất cuối cùng của chúng ta.
Cổ Vô Đạo nói với giọng vô cùng lo lắng:
- Không phải ty chức phản đối chuyện chia quân, chỉ là phản đối chuyện tướng quân suất lĩnh nghi binh chạy xuống phía Nam. Tướng quân thân là chủ tướng của ba quân, sao thể khinh thường đem thân mạo hiểm như vậy được? Nếu như tướng quân gặp phải chuyện gì, các tướng sĩ biết trông cậy vào ai? Cho nên hay là để ty chức dẫn cánh quân nghi binh chạy xuống phía Nam là hơn!
Mạnh Hổ hờ hững hỏi lại:
- Ngươi lo rằng ta sẽ thất thủ hay sao?
Cổ Vô Đạo đáp:
- Bình thường không phải tướng quân vẫn nói không có tướng quân thường thắng, cũng không có cánh quân bất bại hay sao? Vũ lực của tướng quân quả thật là thiên hạ vô song, quân ta cũng thật là một cánh Hổ Lang Chi Sư kiêu dũng thiện chiến, nhưng nơi đây là lãnh thổ của quân địch, không phải là địa bàn của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta, không sợ nhất vạn mà chỉ sợ vạn nhất!
- Không có vạn nhất!
Mạnh Hổ trầm giọng nói:
- Tuy rằng Mã Tứ Phong và Nhạc Mông được coi là hai viên tướng tài, cũng không phải là Mạnh Hổ ta xem thường bọn họ, nếu như bọn họ muốn bắt được Mạnh Hổ ta, hừ hừ, còn chưa có bản lãnh ấy!
- Ôi…
Cổ Vô Đạo thở dài, ủ rũ lắc đầu:
- Xem ra ty chức vẫn không lay chuyển được tướng quân! Nguồn tại http://TruyệnFULL.com
Vẻ mặt Mạnh Hổ hơi hoà hoãn lại, khuyên Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ, nếu như để cho ngươi suất lĩnh nghi binh chạy xuống phía Nam, ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của kỵ binh Bắc Phương và hai đội đặc trách hay không?
Cổ Vô Đạo thản nhiên đáp:
- Không thể!
Mạnh Hổ nghiêm nghị nói:
- Vậy nếu ngươi đi không phải là chết chắc hay sao?
Cổ Vô Đạo nghiêm mặt nói:
- Quân đoàn Mãnh Hổ có thể không có Cổ Vô Đạo, nhưng không thể nào không có tướng quân ngài! Hơn nữa cho dù ty chức không thể trốn thoát, cũng có thể chủ động đầu hàng tướng quân Mã Tứ Phong. Mã Tứ Phong chưa chắc sẽ đem ty chức giao nộp cho triều đình, càng không có khả năng hạ độc thủ với ty chức, hắn không thể nào không niệm tình xưa. Nhưng nếu như tướng quân rơi vào tay Mã Tứ Phong, chuyện xử trí tướng quân như thế nào, Mã Tứ Phong không thể tự mình quyết định, tướng quân, đây là hai chuyện khác nhau!
Mạnh Hổ không thể không thừa nhận Cổ Vô Đạo nói rất có lý. Nếu như Cổ Vô Đạo rơi vào tay Mã Tứ Phong, tuyệt đối không cần lo lắng về tính mạng, cho dù Mã Tứ Phong không thả hắn trở về đồn điền Thanh Ngưu, cũng sẽ nhớ đến tình xưa mà tha mạng cho hắn. Nhưng nếu như Mạnh Hổ lọt vào tay quân Bắc Phương, chuyện xử trí Mạnh Hổ như thế nào Mã Tứ Phong cũng không thể tự mình quyết định. Nhưng Mạnh Hổ cũng không muốn thay đổi quyết định ban đầu, bởi vì hắn không còn lựa chọn nào khác, cánh quân nghi binh chạy xuống phía Nam cũng chỉ có thể do hắn suất lĩnh mà thôi.
Không chỉ bởi vì Mạnh Hổ có lòng tự tin sẽ trốn thoát khỏi sự truy sát của khinh kỵ binh Bắc Phương và hai đội đặc trách, còn vì chỉ có Mạnh Hổ mới có thể dẫn dụ mấy đường truy binh kia chạy sang chỗ khác, lúc ấy mới giành được một con đường chạy trốn cho hơn hai ngàn Man nhân và hơn năm trăm công nhân tới đại hoang nguyên. Dù sao Cổ Vô Đạo cũng chưa từng dẫn quân một mình, hắn không có năng lực làm chuyện này.
--------------
Trời đã xế chiều.
Lúc Mã Tứ Phong dẫn liên đội Mã Liêu chạy tới Mao Thành, ba liên đội còn lại của sư đoàn số Bốn quân đoàn Bắc Phương cũng đã gần tới. Tuy nhiên điều đáng tiếc chính là khi quân Bắc Phương đuổi tới, Mao Thành đã hoàn toàn trở thành một toà thành trống không, đừng nói là bóng dáng của cánh quân Mạnh Hổ, ngay cả toàn bộ dân chúng bên trong Mao Thành cũng không thấy tung tích đâu cả…
Phủ của Mao Thành hiện tại đã trở thành hành dinh tạm thời của Mã Tứ Phong.
Mã Tứ Phong đang chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, hắn đang lo lắng chờ đợi tin tức.
Một tràng tiếng bước chân hỗn loạn mà vội vàng bỗng nhiên vang lên bên ngoài hành dinh, Mã Tứ Phong vội dừng bước quay đầu nhìn lại. Một đám tướng sĩ Bắc Phương võ trang đầy đủ đang vây quanh một tên thư sinh vóc người thon gầy, dung mạo tuấn tú bước nhanh tới. Người trung niên có dung mạo không tầm thường này không phải ai xa lạ, chính là tham mưu trưởng Chu Bân của quân đoàn Bắc Phương.
Vừa thấy Chu Bân, Mã Tứ Phong không khỏi lộ vẻ vui mừng, nếu như Chu Bân đã tới, vậy ba liên đội kỵ binh còn lại của sư đoàn số Bốn đã còn cách Mao Thành không bao xa nữa.
Chu Bân tiến tới hai bước, ôm quyền thi lễ:
- Tham kiến Tổng đốc đại nhân!
Mã Tứ Phong vội vàng đáp lễ:
- Chu đại ca không cần đa lễ, Mã Viễn đâu?
Mã Viễn là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn, cũng là em họ của Mã Tứ Phong. Chu Bân đáp:
- Tướng quân Mã Viễn đang sắp xếp quân đội ngoài thành, xong xuôi sẽ vào!
Mã Tứ Phong gật gật đầu, đang định hỏi tiếp, bỗng nhiên cửa hành dinh chợt hiện ra một người, Mã Liêu đang sải bước đi vào, hét lớn:
- Tổng đốc đại nhân, đã có tin của quân Mạnh Hổ!
Mã Tứ Phong khẽ giật mình, trầm giọng hỏi:
- Sao, quân của Mạnh Hổ chạy về phía nào?
Mã Liêu thở dốc một chút, vừa nhìn thấy Chu Bân bên cạnh, vội vàng thi lễ, sau đó mới đáp lời Mã Tứ Phong:
- Tổng đốc đại nhân, vừa nhận được tin do thám mã báo về, quân của Mạnh Hổ đã chạy trốn về phía Nam của Nhạn Môn Quan!
- Ngươi nói sao?
Chu Bân nghe vậy không khỏi cau mày:
- Chạy trốn về phía Nam của Nhạn Môn Quan? Có lầm lẫn không vậy?
- Không hề lầm lẫn!
Mã Liêu gật đầu, vẻ vô cùng quả quyết:
- Thám mã quân ta đã thấy rất rõ ràng, cánh quân này ít nhất cũng có ba, bốn ngàn người, hơn nữa chỉ toàn là kỵ binh. Bất kể là về số lượng hay về cách thức chế tạo chiến bào áo giáp cũng hoàn toàn là của quân Mạnh Hổ, sao có thể sai lầm được?
- Chuyện này có vẻ kỳ quái!
Chu Bân nhìn Mã Tứ Phong với vẻ nghi hoặc:
- Nếu sự tình đúng như tiên liệu của Di Viễn tiên sinh, mục đích của Mạnh Hổ chính là đại hoang nguyên, như vậy hiện tại hắn đã đoạt được ngựa, nên chạy trốn theo hướng Bắc hay hướng Đông mới phải, vì sao ngược lại chạy về phía Nam xuống Nhạn Môn Quan? Chuyện này không hợp với lẽ thường chút nào!
Trong mắt Mã Tứ Phong không khỏi thoáng qua một vẻ khác lạ, giọng nặng nề:
- Chu đại ca, nếu như ngươi từng thấy qua tài dùng binh của Mạnh Hổ, nhất định ngươi sẽ không nghĩ như vậy!
- Ủa?
Chu Bân hơi thắc mắc:
- Tổng đốc đại nhân nói những lời này là có ý gì?
Mã Tứ Phong tỏ ra trầm ngâm:
- Tên Mạnh Hổ này làm bất cứ chuyện gì cũng ra ngoài dự đoán của mọi người, gần như không có lúc nào làm đúng với lẽ thường. Cho nên chúng ta không thể dùng lẽ thường mà đo lường hắn được, chuyện mà chúng ta xem là không có khả năng, Mạnh Hổ lại càng có khả năng làm, cho nên chuyện chạy xuống phía Nam đi Nhạn Môn Quan hẳn là có gian trá trong đó!
- Sao?
Chu Bân tỏ ra nghiêm nghị:
- Chẳng lẽ đây là làm trái ngược với lẽ thường?
- Đúng vậy!
Mã Tứ Phong gật đầu:
- Câu mà Mạnh Hổ hay nói chính là xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị!
Ngừng một chút, Mã Tứ Phong đột nhiên quay sang dặn dò Mã Liêu:
- Mã Liêu, ngươi lập tức báo cho Mã Viễn ngừng việc lập doanh hạ trại, suốt đêm dẫn quân tiến thẳng xuống phía Nam hướng về Nhạn Môn Quan. Lại cho khoái mã chạy về hành tỉnh Tây Bắc, báo cáo hành tung của cánh quân Mạnh Hổ cho hai vị đại nhân Lý Vũ và Nhạc Mông, nhanh lên!
- Dạ!
Mã Liêu ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
--------------
Trên Mao Sơn, giữa sườn núi.
Cổ Vô Đạo được Hùng Bá Thiên và Lang Hào hộ vệ leo lên một đoạn vách đá, đứng trên vách đá nhìn xuống dưới có thể thấy toàn bộ Mao Thành nằm trong tầm mắt. Thấy từng đoàn người cầm đuốc hệt như những con rồng lửa từ trong thành ào ạt xông ra ngoài, Cổ Vô Đạo không khỏi thở ra một hơi dài.
Hùng Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, giọng hắn ồm ồm:
- Thằng nhãi Mã Tứ Phong này quả nhiên trúng kế!
Cổ Vô Đạo gật gật đầu, buồn bã thở dài:
- Tướng quân quả nhiên cao minh, Mã Tứ Phong thừa biết cách tướng quân dùng binh, thừa biết tướng quân thích dùng binh ra ngoài dự đoán của mọi người, như vậy lần này có mắc mưu cũng không oan uổng chút nào!
Hùng Bá Thiên lại hỏi:
- Tiên sinh, bây giờ chúng ta có nên xuống núi hay không?
- Trước tiên đừng nóng nảy!
Cổ Vô Đạo khoát tay, nghiêm nghị nói:
- Ngươi đừng quên rằng, địch nhân mà chúng ta phải đối mặt không chỉ có mỗi mình kỵ binh Bắc Phương của Mã Tứ Phong mà thôi, còn có hai đội đặc trách của Lý Vũ và Nhạc Mông, sau lưng còn có lão tặc Sử Di Viễn chỉ huy. Chúng ta nên nghe theo sự sắp xếp của tướng quân, trước tiên hãy trốn kỹ trên Mao Sơn này hai ngày rồi hãy nói!
Hùng Bá Thiên tỏ vẻ đồng tình:
- Vậy cứ trốn hai ngày rồi hãy nói!
Cổ Vô Đạo lại dặn dò:
- Mặt khác dặn dò tộc nhân của ngươi trông coi cho thật kỹ đám công nhân và dân chúng Mao Thành, tuyệt đối không được để cho bọn họ trốn xuống núi, để tránh tiết lộ hành tung của quân ta.
- Tiên sinh cứ việc yên lòng!
Hùng Bá Thiên nhe răng cười:
- Ta đã sắp xếp cho ba trăm tên tộc nhân mai phục ở các ngã đường có thể xuống núi. Một khi phát hiện có người nào tuỳ tiện xuống núi, không cần biết nguyên nhân gì, lập tức hạ sát, hừ hừ!
Cổ Vô Đạo ngẫm nghĩ một chút, lại tiếp tục dặn dò:
- Dặn tộc nhân của ngươi, bất kể là ban ngày hay ban đêm, đều nghiêm cấm không cho nhóm lửa nấu cơm. Trong hai ngày này, các tướng sĩ chịu vất vả một chút, ăn lương khô uống nước lạnh đi thôi!