Mạnh Hổ ôm choàng thân thể mềm mại của Triệu Thanh Hạm, từ dưới hồ tắm đi lên bậc cấp đến bờ hồ nhẹ nhàng đặt Triệu Thanh Hạm xuống. Thị nữ chờ sẵn cạnh đó lập tức tiến tới dùng khăn tắm lau người cho nàng, Mạnh Hổ đứng sang bên nghiêng đầu thưởng thức nét xuân của mỹ nhân, Triệu Thanh Hạm thấy vậy không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu.
Quan hệ giữa hai người chỉ sau một đêm đột ngột tăng mạnh đến mức này, có thể nói là hoàn toàn ngoài sự tưởng tượng của Triệu Thanh Hạm.
Triệu Thanh Hạm không thể nào ngờ tới Mạnh Hổ lại đột ngột trở về thành vào lúc này, càng không ngờ hắn lại trực tiếp xông vào hồ tắm phát động thế công với nàng một cách dũng mãnh như vậy! Đối với sự tiến công mang tính chiếm hữu và xâm lược của Mạnh Hổ, thậm chí Triệu Thanh Hạm không kịp chuẩn bị lực phòng thủ và kháng cự, chờ đến lúc nàng trấn định lại thì cánh hoa đã xác xơ, nàng đã từ một thiếu nữ trắng trong trở thành thiếu phụ!
Mạnh Hổ hiểu rõ trong lòng Triệu Thanh Hạm đang cảm thấy thấp thỏm không yên, liền đưa tay ra mơn trớn chiếc cằm xinh nhỏ của nàng:
- Ta đã nói, chỉ cần có ta ở cạnh nàng, tuyệt đối sẽ không cho bất cứ kẻ nào xúc phạm tới nàng, cũng sẽ không để cho nàng phải chịu bất cứ chuyện gì uỷ khuất, ta nói được là làm được, tuyệt đối không nuốt lời!
Trái tim Triệu Thanh Hạm khẽ run lên, đôi mắt to tròn thoáng chốc long lanh ướt át.
Mạnh Hổ khẽ cười, lấy một chiếc khăn tắm trên tay Liên nhi khoác lên người, lau qua thân thể còn đang ướt sũng, sau đó bước đến ngồi trên ghế đá cạnh bờ hồ, lúc này mới quay lại dặn dò hai tên thị nữ:
- Các ngươi còn đúng ngơ ngác ở đó làm gì, mau đỡ tiểu thư đến đây ngồi đi!
- Dạ, cô gia.
Hai tên thị nữ thẹn thùng đáp lời, lúc này mới chịu rời mắt khỏi thân hình cường tráng vạm vỡ của Mạnh Hổ, xoay người đỡ Triệu Thanh Hạm đến ngồi cạnh Mạnh Hổ trên ghế đá. Lúc này Triệu Thanh Hạm mới bớt đi nét thẹn thùng, nhẹ nhàng hỏi:
- Đúng rồi, không phải chàng chỉ huy đám kỵ binh Man nhân ngoài thành sao? Vì sao lại trở về thành, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Mạnh Hổ gật đầu, nói với vẻ nghiêm trọng:
- Tối hôm qua thất bại nặng nề, hơn vạn kỵ binh chỉ còn lại bốn ngàn!
Triệu Thanh Hạm nghe vậy hoa dung thất sắc, run giọng nói:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Nàng không cần lo.
Mạnh Hổ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai thon thả của Triệu Thanh Hạm, nhẹ giọng:
- Mặc dù tối qua chúng ta thất bại, nhưng lão thất phu Tư Đồ Duệ cũng chẳng khá hơn, lão tử cũng đã giết sạch hơn một sư đoàn khinh kỵ binh của hắn, hừ hừ, nói cho cùng chúng ta vẫn còn lời chán!
Triệu Thanh Hạm vẫn chưa hết lo lắng:
- Nhưng số kỵ binh Man nhân còn lại quá ít, e rằng rất khó tạo nên uy hiếp gì đáng kể với đội vận lương của địch.
Mạnh Hổ gật đầu:
- Nàng nói đúng, phần lớn trong số hơn ba ngàn kỵ binh Man nhân còn lại đã bị thương, không nghỉ ngơi một thời gian ngắn thì không thể nào khôi phục lực chiến đấu, còn muốn uy hiếp đội vận lương của giặc đế quốc Minh Nguyệt lại càng không thể. Nhưng cũng không cần quá lo lắng, ta còn một cách khác có thể giải quyết, nếu thi hành cho hợp lý chẳng những có thể uy hiếp đội vận lương của giặc đế quốc Minh Nguyệt, mà thậm chí còn có thể khiến cho lão thất phu Tư Đồ Duệ phải lui binh.
- Cách gì vậy? Chàng mau nói đi!
Đã tiến tới quan hệ thân mật như thế này, giọng nói của Triệu Thanh Hạm không khỏi đầy nũng nịu.
Mạnh Hổ mỉm cười:
- Đó gọi là kế sách nông thôn bao vây thành thị. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.com - www.TruyệnFULL.com
Triệu Thanh Hạm không khỏi khẽ cau đôi mày thanh tú, ngạc nhiên hỏi:
- Nông thôn bao vây thành thị?
Mạnh Hổ không giải thích ngay, lại hỏi:
- Hành tỉnh Tây Bộ của chúng ta chu vi gần ngàn dặm, gồm có sáu phủ: Tây Lăng, Tam Giang, Hà Nam, Hà Bắc, Hà Đông, Sơn Dương, tổng dân số chừng sáu trăm vạn, có đúng không?
Triệu Thanh Hạm nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy.
Mạnh Hổ lại nói:
- Trong sáu trăm vạn dân ấy, nếu trừ đi số người già, phụ nữ và trẻ con, còn lại được hơn một trăm vạn tráng đinh hay không?
Triệu Thanh Hạm suy nghĩ một chút, đáp:
- Ít nhất cũng có hơn một trăm tám mươi vạn.
- Hắc hắc.
Mạnh Hổ cười khẽ, trên mặt thoáng vẻ hài lòng:
- Nếu như có thể kích thích lòng căm thù quân địch của bọn tráng đinh này, chúng ta sẽ có một trăm tám mươi vạn đại quân dễ như trở bàn tay. Một khi có được đại quân một trăm tám mươi vạn, lúc ấy chỉ cần mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ tiêu diệt hai mươi mấy vạn đại quân của Tư Đồ Duệ!
Triệu Thanh Hạm lại cau mày:
- Nhưng dân chúng tay không tấc sắt chưa chắc đã bằng lòng đánh giặc đế quốc Minh Nguyệt?
Mạnh Hổ nói:
- Vậy thì cũng chưa chắc, nếu như giặc đế quốc Minh Nguyệt phá huỷ nhà cửa, xâm chiếm đất đai, cướp đoạt lương thực và vợ con của bọn họ, nhất định bọn họ sẽ phấn khởi chống lại. Chỉ cần có người đứng ra kêu gọi, nhóm lên ngọn lửa trong lòng bọn họ, đến lúc đó cả vùng đại bình nguyên Tam Giang sẽ trở thành chiến trường, hai mươi mấy vạn đại quân của lão thất phu Tư Đồ Duệ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!.
Triệu Thanh Hạm vẫn chưa tin tưởng lắm:
- Chuyện này làm được không?
- Đương nhiên là có thể.
Mạnh Hổ tỏ vẻ rất tin tưởng:
- Thế nhưng có một điều kiện bắt buộc!
Triệu Thanh Hạm hỏi:
- Điều kiện gì?
Đôi mắt Mạnh Hổ lộ vẻ tàn nhẫn, trầm giọng:
- Phải bắt các vị lão gia quý tộc và chủ tế của hành tỉnh Tây Bộ hy sinh một chút, giao ra chủ quyền đất đai của họ!
- À, thiếp hiểu rồi, ý chàng muốn đem đất đai của bọn này phân chia cho dân chúng của hành tỉnh Tây Bộ, sau đó nhờ vào phần đất đai này để kích thích lòng căm thù giặc của hơn trăm vạn tráng đinh chứ gì?
Đôi mắt Triệu Thanh Hạm trước hết sáng ngời, nhưng sau đó lại tỏ vẻ lo lắng:
- Nhưng nếu những lão gia quý tộc và chủ tế kia không chịu xuất ra đất đai của họ thì sao?
Mạnh Hổ lộ vẻ lãnh khốc, gằn giọng:
- Hiện tại gần như tất cả lão gia quý tộc và chủ tế của hành tỉnh Tây Bộ đều đang tị nạn ở Tây Lăng, chỉ cần nàng phát ra lời mời, rằng cuộc chiến đang nảy sinh biến chuyển quan trọng, mời bọn họ tới phủ Tổng đốc cùng nhau thương lượng đại kế. Hừ hừ, chỉ cần bọn họ đặt chân vào phủ Tổng đốc, nếu không chịu giao ra chút đỉnh thì đừng hòng rời đi nửa bước!
- Vậy…
Triệu Thanh Hạm hơi lo lắng:
- Làm vậy chỉ sợ hoàng đế bệ hạ và giáo đình sẽ không đồng ý….
- Lúc này không thể lo nhiều được!
Mạnh Hổ lạnh lùng:
- Ngộ biến phải tùng quyền, nếu không làm vậy, không thể nào giữ được Tây Lăng!
- Thôi được, thiếp nghe lời chàng.
Triệu Thanh Hạm thấy Mạnh Hổ đã quyết lâm làm vậy, cũng không nói thêm gì nữa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Triệu Thanh Hạm dần dần nảy sinh sự tin tưởng tuyệt đối với Mạnh Hổ, cho dù Mạnh Hổ có nói rằng hắn có thể bắn rớt mặt trời, có lẽ nàng cũng sẽ tin!
Hai giờ sau đó, đám quý tộc và chủ tế lớn nhỏ chạy tới Tây Lăng tị nạn vội vã tập trung về phủ Tổng đốc. Phủ Tổng đốc vốn có sức chứa hơn ngàn người không ngờ không còn chỗ trống, kết quả là rất nhiều quý tộc và chủ tế cấp thấp chỉ có thể đứng bên ngoài uống gió Tây Bắc.
Trên thực tế đây cũng là hình ảnh chung của cả đế quốc Quang Huy.
Không chỉ có hành tỉnh Tây Bộ, các đại hành tỉnh còn lại cũng như vậy cả, tình hình của hành tỉnh Kinh Kỳ thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Sau khi đế quốc Quang Huy trải qua mấy trăm năm truyền thừa, tầng lớp quý tộc và chủ tế đã bành trướng vô cùng mạnh mẽ, đến bây giờ, cả đế quốc có tất cả hơn sáu ngàn vạn dân, nhưng lại có hơn sáu trăm vạn quý tộc và chủ tế. Quần thể khổng lồ này chiếm đến hơn chín phần đất đai, gần như tất cả dân chúng còn lại đều là tá điền, chỉ nhờ vào làm thuê làm mướn cho quý tộc và giáo hội mà sống qua ngày.
Vì muốn thoả mãn cuộc sống xa hoa phung phí của mình, quý tộc và giáo hội bóc lột tá điền vô cùng tàn khốc, rất nhiều tá điền làm lụng vất vả cả một năm trời, thậm chí vẫn không lo nổi cơm ăn cho người thân của mình, nếu như gặp phải thiên tai giáng xuống lại càng thảm hại hơn, chỉ có thể bỏ xứ lang thang xin ăn khắp chốn.
Sở dĩ Mạnh Hổ nghĩ đến biện pháp "nông thôn bao vây thành thị" là vì hắn hiểu rất rõ tình cảnh của tá điền.
Chỉ cần lấy được khế ước đất đai trong tay bọn quý tộc và chủ tế, sau đó đem số đất đai này phân phát cho những tá điền không có cơm ăn áo mặc, lúc ấy có thể kích thích quyết tâm bảo vệ đất nước của đám tá điền này. Mạnh Hổ sẽ phái ra sáu trăm lão binh còn lại của mình, chẳng mấy chốc có thể gầy dựng nên một đạo quân sáu vạn, thậm chí là sáu mươi vạn.
Dĩ nhiên Mạnh Hổ cũng không ngây thơ đến nỗi cho rằng chỉ bằng vào bọn binh sĩ xuất thân từ nông dân này là có thể đánh thẳng tay với đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ, cho tới bây giờ Mạnh Hổ vẫn không nghĩ đến chuyện liều mạng với Tư Đồ Duệ. Mạnh Hổ chỉ cần dẫn bọn binh sĩ nông dân này hoạt động khắp nơi, sử dụng chiến thuật du kích, thỉnh thoảng tụ hợp mười, hai mươi vạn đại quân diệt trừ đội vận lương hậu phương của đế quốc Minh Nguyệt là đủ.
Đến khi thời cơ chín muồi, cũng không loại trừ tình huống tập kết quân đội thật nhiều tiến hành cuộc chiến trường kỳ hoặc đánh trên diện rộng. Nếu có thể giải phóng thành Tam Giang, thành Hà Đông hoặc pháo đài Hà Tây, chắc chắn Tư Đồ Duệ sẽ mất ăn mất ngủ, một khi bị cắt đứt đường lui, chỉ cần một chút sơ xuất là có thể bị tiêu diệt toàn quân.
Đến khi đó, Tư Đồ Duệ sẽ hoàn toàn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, muốn phái binh tiêu diệt cũng không thể diệt nổi, hơn một trăm vạn binh sĩ nông dân, sao thể diệt hết? Nhưng nếu không diệt, hậu phương bị quấy nhiễu như vậy không được ngày nào yên ổn, thời gian càng kéo dài thì quân của đế quốc Minh Nguyệt càng bất lợi. Vì binh sĩ nông dân có số lượng khổng lồ, căn bản không sợ tiêu hao binh lực, lại càng đánh càng hung hãn, càng ương ngạnh hơn….
Trong đại sảnh đầu người lố nhố, các loại quý tộc và chủ tế lớn nhỏ đang tề tựu, ồn ào náo nhiệt như cái chợ.
Giữa những tiếng ồn ào ấy, cửa hông đại sảnh đột nhiên mở ra, một thanh âm cao vút vang lên:
- Thanh Hạm quý nữ đến….
Đám quý tộc và chủ tế đang thì thầm to nhỏ vội vã ngưng bặt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa hông, sau đó tất cả tay phải vòng qua ngực, cúi mình cung kính. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Triệu Thanh Hạm thân mặc hiếu phục được Mạnh Hổ dìu một bên chậm rãi tiến vào đại sảnh.
Thấy Triệu Thanh Hạm và Mạnh Hổ xuất hiện cùng lúc, hơn nữa Mạnh Hổ còn dắt tay Triệu Thanh Hạm, đám quý tộc và chủ tế trong đại sảnh không khỏi kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, trong lúc nhất thời đầu óc nghi hoặc không hiểu chuyện gì. Chiến Ưng và Kinh Thiên Thành đứng lẫn trong đám người vừa nhìn qua đã thấy Thất Tinh Bảo Đao giắt bên hông Mạnh Hổ, thần sắc đột nhiên ảm đạm.
Triệu Thanh Hạm cố ý để cho Mạnh Hổ nắm tay nàng xuất hiện trong hội nghị lớn như vậy, hơn nữa Mạnh Hổ còn đeo Thất Tinh Bảo Đao của hoàng đế bệ hạ tứ ban cho Triệu Thanh Hạm ở bên hông, bao nhiêu đó cũng đã rất rõ ràng, chỉ còn thiếu chuyện Triệu Thanh Hạm đứng ra tuyên bố hôn ước giữa nàng và Mạnh Hổ trước mặt mọi người mà thôi.
Ánh mắt lão luyện của La Đạo Nam nhìn qua đã hiểu ngay, tên này ít nhất cũng đã trải qua cả nàng nữ nhân, số bị hắn chiếm đoạt tiết trinh cũng phải hơn trăm, cho nên liếc qua đã biết Triệu Thanh Hạm đã không còn là xử nữ, hơn nữa chuyện mới xảy ra tối qua mà thôi. Nghĩ đến đây, La Đạo Nam không nhịn được liếc nhìn Mạnh Hổ bên cạnh Triệu Thanh Hạm, đôi mắt thoáng qua một tia hâm mộ khó mà phát hiện, con bà nó tên nhà quê này diễm phúc quả thật không nhỏ, thế nhưng nếu muốn cưới được Thanh Hạm quý nữ chỉ sợ rằng không phải dễ dàng như vậy….