Thế nhưng rốt cục kế hoạch lập doanh hạ trại ở bờ Tây sông Nữ Nhi của Mông Diễn bị thất bại.
Bởi vì đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ đã nhanh hơn một bước chạy tới bờ Đông của sông Nữ Nhi lập doanh hạ trại, quân đoàn cận vệ của Mông Diễn không thể làm gì khác hơn là đóng quân trên vùng hoang nguyên cách sông Nữ Nhi mười dặm.
Lần này xuất quân, binh lực của đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ tính hết tất cả chỉ có sáu sư đoàn mười lăm vạn người.
Lúc xuất chinh có ba mươi lăm vạn đại quân, đến hôm nay chỉ còn lại không tới hai mươi lăm vạn. Trong đó chia ra ba vạn chia ra đóng quân ở Tam Giang, Hà Đông và pháo đài Hà Tây, sư đoàn số Hai của Yến Trường Không đóng quân ở mạn Nam đồn điền Thanh Ngưu. Sư đoàn số Một của Tư Đồ Việt và sư đoàn số Ba của Thác Bạt Dã đóng ở ngoài thành Tây Lăng, số còn lại Tư Đồ Duệ đã mang hết đến đây.
So với quân đoàn cận vệ của Mông Diễn, đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ chiếm ưu thế về binh lực. Nhưng ưu thế này không mấy rõ rệt, cho nên Tư Đồ Duệ không dùng chiêu chia quân ra phục kích.
Chia quân phục kích không chỉ dựa vào địa hình, mà còn phải so sánh thời cơ và binh lực của hai bên với nhau. Trận chiến trên gò ở pháo đài Hà Tây, binh lực của đại quân Tư Đồ Duệ nhiều hơn quân đoàn Triệu Nhạc gấp ba lần cho nên có thế dùng chiêu chia quân phục kích. Nhưng hiện tại binh lực của đại quân Tư Đồ Duệ chỉ nhiều hơn quân đoàn cận vệ của Mông Diễn có một sư đoàn, nếu chia quân phục kích hoàn toàn không thích hợp, nếu như không cẩn thận còn có thể bị đối thủ đánh cho tan tác.
Thế nhưng Tư Đồ Duệ cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị, hắn vẫn còn giữ lại một đòn sát thủ!
Đòn sát thủ của Tư Đồ Duệ chính là Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa. Binh lực của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn không nhiều, chỉ có năm ngàn kỵ binh, trong đó có một nửa chỉ là người hầu, kỵ sĩ chân chính chỉ có hai ngàn năm trăm tên. Thế nhưng tuyệt đối không nên xem thường hai ngàn năm trăm tên kỵ sĩ này, nếu như trong lúc hai bên giao tranh, hai ngàn năm trăm tên kỵ sĩ đột ngột tấn công từ phía sau, đó tuyệt đối là đòn tấn công chí mạng đối với quân địch!
Đêm khuya yên tĩnh, Tư Đồ Duệ đang triệu tập tham mưu trưởng Cảnh Trung và và tên sư đoàn trưởng nghị sự.
Ánh mắt Tư Đồ Duệ nhìn về phía Tần Khởi trầm giọng hỏi:
- Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tần Xa chưa bộc lộ hành tung chứ?
Tần Khởi vội nói:
- Tổng đốc đại nhân yên tâm, kỵ binh thủ hạ của ty chức đã hoàn toàn phong toả khu rừng rậm nơi Liêm Đao kỵ sĩ đoàn ẩn thân. Trong chu vi năm mươi dặm vốn không có người ở, thêm vào lúc này đang là thời buổi chiến tranh loạn lạc, lại đang là tháng Chạp tiết trời giá rét, cho nên hoàn toàn không có vết chân người, cho nên tuyệt đối sẽ không lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Tư Đồ Duệ suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy chưa yên lòng, lại hỏi:
- Đám du kỵ thám báo phái ra trinh sát cũng không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lòng Tần Khởi không khỏi cảm thấy tức tối, nghĩ rằng mình dù sao cũng đường đường là sư đoàn trưởng, lại là con cháu dòng chính của Tần gia ở Định Châu, không ngờ làm thủ hạ của Tư Đồ Duệ chỉ được coi như một tên đội trưởng thám báo. Thám báo đội trưởng thì thám báo đội trưởng chứ sao, vì nghiệp lớn của đế quốc hắn có thể nhịn được. Nhưng Tư Đồ Duệ lại không tin tưởng hắn, chỉ có một chút chuyện nhỏ như cái rắm nhưng một ngày lại hỏi đi hỏi lại hắn không biết bao nhiêu lần! Con bà nó thật là phiền phức!
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Tần Khởi cũng không dám đắc tội, chỉ cung kính đáp:
- Ty chức đã theo lời Tổng đốc đại nhân dặn dò sắp xếp cẩn thận, tất cả kỵ binh đi trinh sát đều chia ra ba người một tổ, cách nhau không quá trăm bước. Bất kỳ một tên nào xảy ra chuyện gì, hai tên còn lại sẽ bắn tên cảnh báo, cho nên tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Rốt cục Tư Đồ Duệ cũng cảm thấy yên tâm, nhìn Tần Khởi nói với vẻ áy náy:
- Tướng quân Tần Khởi, trận chiến này quan hệ tới thành bại của lần Đông chinh này, bản Tổng đốc không thể không cẩn thận, mong rằng tướng quân lượng thứ.
Tần Khởi ách một tiếng, vội nói:
- Tổng đốc đại nhân quá lời rồi, tuy rằng Tần Khởi còn trẻ, nhưng chuyện phải trái đúng sai vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
- A, vậy thì tốt.
Tư Đồ Duệ khẽ cười, nói với mấy tên sư đoàn trưởng còn lại:
- Tất cả các vị cũng về doanh nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần đầy đủ để quyết chiến với đế quốc Quang Huy.
Chư tướng cung kính đáp lời chia nhau rời khỏi.
Cảnh Trung là người rời đi cuối cùng, vừa tới cửa lều đột nhiên quay đầu lại, đề nghị:
- Tổng đốc đại nhân, có nên thừa dịp quân địch từ xa tới còn đang mỏi mệt, đêm nay đột kích chúng một trận hay không?
- Không thích hợp.
Tư Đồ Duệ lắc đầu, cau mày nói:
- Quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy đều toàn là lão binh thân trải trăm trận, không cần biết ở nơi đâu vào lúc nào, bọn chúng đều duy trì cảnh giác cao độ. Ban đêm tập kích chỉ sợ không có lợi ích gì, ngược lại chỉ có thể uổng công vô ích mà thôi.
Cảnh Trung xoay chuyển ý nghĩ rồi cũng không khăng khăng bảo vệ ý kiến của mình, cáo từ mà đi. Lại nói quân đoàn cấm vệ và quân đoàn cận vệ của đế quốc Quang Huy đều là quân chân chính tinh nhuệ thân trải trăm trận, đều là lão binh từng lăn lộn trên chiến trường mưa máu gió tanh, cũng không phải chỉ là lính kiểng, lại càng không phải đội quân nghi lễ của Hoàng gia.
Ở thế giới Trung Thổ, rất nhiều quốc gia có một quy định bất thành văn. Lão binh của quân đoàn nếu như phục dịch hơn mười năm hoặc đã tham gia ít nhất hai lần thực chiến, nhất định phải rời khỏi quân đoàn mà mình phục vụ, điều động phục dịch trong quân đoàn cận vệ hoặc quân đoàn cấm vệ của Hoàng gia. Thật ra đó là một thủ đoạn của các hoàng đế dùng để khống chế đế quốc, đem tất cả binh sĩ tinh nhuệ có lực chiến đấu cao tập trung vào quân đoàn cấm vệ và quân đoàn cận vệ, những quân đoàn còn lại có muốn nổi loạn cũng không làm gì được. Bởi vì những quân đoàn khác ở trước mặt quân đoàn hoàng gia căn bản là chỉ có thể chịu được một kích mà thôi.
Thế nhưng đế quốc Minh Nguyệt là ngoại lệ, hoàng đế lập quốc của đế quốc Minh Nguyệt không làm như vậy, bởi vì hắn phong cho chín người con trai làm Thân vương của chín châu. Tổng đốc của châu nào thì ở dưới sự giám sát của Thân vương châu ấy, cho nên căn bản là cũng không làm được trò trống gì. Chính vì vậy nên mới không hình thành tiền lệ điều động lão binh ở các châu vào phục vụ cho quân đoàn Hoàng gia.
Thế nhưng Đại đế của đế quốc Minh Nguyệt không ngờ, hành động này vô tình đã để lại mầm mống tai hoạ nội chiến cho con cháu đời sau.
Sau đó mấy trăm năm, đế quốc Minh Nguyệt bùng nổ ba lần bạo loạn của Thân vương với quy mô lớn. Trong đó đặc biệt là loạn Thất vương trước đây ba năm có quy mô lớn nhất, nguy hiểm đến mức làm cho đế quốc Minh Nguyệt chia năm xẻ bảy. Cũng may là có Thu Vũ Đường bằng vào tài năng quân sự kinh tài tuyệt diễm hoàn thành cuộc phản kích quyết định, chỉ trong ba năm ngắn ngủi đã bình xong loạn Thất vương, thu chín châu về một mối.
Tình huống này đương nhiên Tư Đồ Duệ biết, nên mới bác bỏ đề nghị của Cảnh Trung thừa dịp ban đêm tập kích.
Vì tập kích chỉ thành công trong trường hợp địch không chuẩn bị, nếu như đối phương đã sớm chuẩn bị coi như là lấy đá tự đập vào chân mình, tệ hơn nữa còn có thể rơi vào bẫy của đối phương, chính là trộm gà không được còn bị lỗ nắm thóc. Tư Đồ Duệ dụng binh cẩn thận, đương nhiên sẽ không mạo hiểm như vậy.
Bóng đêm âm trầm. Vầng trăng u ám.
Thám báo kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang lấy đội hình chữ Phẩm (品) rong ruổi khắp bình nguyên như những bóng ma.
Bởi vì sắc trời u ám ảnh hưởng đến tầm nhìn, cho nên khoảng cách giữa ba tên thám báo kỵ binh gần hơn là ban ngày. Cũng phải nói, đám thám báo kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt này thật là tận tuỵ với phận sự, trời giá lạnh như vậy, lại còn tối thui tối mịt. Nếu như là một số binh sĩ thiếu kỷ luật khác đã tìm nơi nhóm lửa sưởi ấm tránh gió, chứ không rong ruổi trên hoang nguyên uống gió Tây Bắc làm chi cho cực khổ!
Dưới bầu trời đêm u ám có ba bóng đen đang phục kích, lặng lẽ không tiếng động tới gần thám báo kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt.
Trong khoảnh khắc, ba bóng đen đang nằm phục đột nhiên từ dưới đất bắn vọt người lên, chỉ trong chớp mắt, ba tên thám báo kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt chỉ rên khẽ được một tiếng đã ngã lăn xuống đất. Một bóng đen nhét hai ngón tay vào miệng dùng sức thổi mạnh, lập tức một tràng tiếng chim ưng kêu nghe rất thê lương vang lên.
Rất nhanh, vùng bình nguyên u tối vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc, ba con tuấn mã đang chạy vội đến. Ba bóng đen liền phi thân lên ngựa, nhanh chóng chạy về phía trước. Ba bóng đen vừa đi khỏi, bỗng nhiên một tràng tiếng vó ngựa vang lên rầm rập, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một đám khinh kỵ binh rất đông đang dọc theo vùng bình nguyên hoang dã mênh mông tiến về phía trước.
Phía Bắc bờ sông hai mươi dặm, sâu trong rừng rậm.
Từng đống lửa cháy bập bùng, bọn kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đang ngồi bên đống lửa chuyện trò vui vẻ. Bọn người hầu đang bận rộn cho ngựa ăn cỏ, lại có một số người hầu đang vắt sữa những con ngựa vừa sinh nở, sau đó mang sữa ngựa đi hâm nóng rồi dâng lên cho những tên kỵ sĩ đang chuyện trò vui vẻ. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Kỵ sĩ đúng là kỵ sĩ, dù ở bất cứ nơi đâu cũng không quên thân phận quý tộc của chúng, càng không quên việc hưởng thụ.
Bởi vì có rừng rậm che chở nên đoàn trưởng Tần Xa cũng không sợ bộc lộ hành tung. Thêm vào hôm nay trời đóng băng giá rét, nếu như không đốt lửa sưởi ấm, đến sáng mai có lẽ mọi thứ sẽ đóng băng, lúc đó đừng nghĩ tới chuyện tham gia cuộc chiến Nữ Nhi hà.
Đêm tối rồi cũng trôi qua rất nhanh, lúc trời vừa sáng, đám người hầu không hề chợp mắt vội đánh thức chủ nhân của mình.
Trong rừng rậm bắt đầu huyên náo hẳn lên, bọn lão gia kỵ sĩ vội vàng lấy nước rửa mặt, vẫn không quên lấy lưỡi tiểu đao sắc bén cạo sơ những sợi râu vừa lún phún hai bên mép. Lúc này đám người hầu bắt đầu mặc trọng giáp cho ngựa của chủ nhân mình, xong mới giúp chủ nhân của mình mặc giáp lên ngựa.
Trọng giáp thiết kỵ trên chiến trường quả thật rất oai phong, thế nhưng chi phí nuôi dưỡng trọng giáp thiết kỵ cũng vô cùng đắt đỏ.
Mỗi một tên trọng giáp thiết kỵ đều phải có một tên người hầu riêng của mình cùng với bốn con chiến mã. Một con chiến mã chủ lực, dùng để xung phong đánh trận với kỵ sĩ, một con chiến mã dự bị, bình thường dùng để chở trọng giáp của kỵ sĩ và áo giáp của chiến mã, nếu như chiến mã chủ lực kiệt sức hoặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức có thể thay thế. Một con ngựa chuyên môn dùng để chở các thứ quân nhu quân dụng, con ngựa cuối cùng là để cho người hầu cỡi, đồng thời có thể cõng thêm một chút đồ quân nhu cấp dưỡng.
Liêm Đao kỵ sĩ đoàn có hai ngàn năm trăm kỵ sĩ, thế nhưng mang theo một số người hầu như vậy nữa, còn có lượng ngựa gấp bốn lần, cho nên đội ngũ rất khổng lồ. Dĩ nhiên, lúc cần thiết bọn người hầu cũng tham gia chiến đấu, tối thiểu thì lực chiến đấu của bọn người hầu này không thua kém khinh kỵ binh thông thường.
Đến khi trời sáng rõ, rốt cục bọn kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn đã mặc giáp lên ngựa xong xuôi, cả bọn bắt đầu từ trong rừng rậm đi ra trông rất hiên ngang hùng hổ. Rất nhiều tên kị sĩ khoe khoang thậm chí còn điều khiển chiến mã đã được huấn luyện phi theo nhịp điệu đùa giỡn thịnh hành trong lúc bình thường. Bọn kỵ sĩ lão gia này căn bản không xem chuyện sắp sửa đại chiến vào đâu!
Dĩ nhiên nhìn theo cách khác, cũng có thể thấy rằng tố chất tâm lý của bọn kỵ sĩ này rất là xuất sắc.
Trên thực tế quả đúng như vậy, mặc dù kỵ sĩ của Liêm Đao kỵ sĩ đoàn xuất thân cao quý, nhưng cũng không phải là bình hoa chỉ có thể ngắm mà không thể dùng vào việc gì. Bọn chúng chẳng những có được thể chất cường tráng, mà còn được huấn luyện bằng cách đánh nhau kịch liệt, còn có thời gian dài kinh nghiệm tham gia quân đội trên chiến trường, đều là bọn lão binh đã từng trải qua những trận chiến sinh tử tắm máu.
Đế quốc Minh Nguyệt có tổng số dân là hơn bảy ngàn vạn, thế nhưng số kỵ sĩ có huyết thống quý tộc đã hơn trăm vạn, đầu năm nay kỵ sĩ đã sớm vì ăn chơi phù phiếm mà gây nhiều tai hoạ, nhiều kỵ sĩ lụn bại đến mức phá sản nghèo hơn cả dân chúng. Số kỵ sĩ nhập ngũ vào quân đoàn kỵ sĩ biên giới từng đợt rất đông, thế nhưng chỉ có những kỵ sĩ có biểu hiện ưu tú nhất mới có tư cách tiến vào Liêm Đao kỵ sĩ đoàn hoặc Minh Nguyệt kỵ sĩ đoàn.