Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 31: Viện nghiên cứu

Chương 31: Viện nghiên cứu
"Nhưng trước khi chết được kiến thức năng lực chân chính của ta, ngươi cũng coi như là cực kỳ vinh hạnh."
Ầm ầm! Tiếng nói rơi xuống, tinh lực màu đen dâng lên mà ra từ trong lỗ chân lông của Lệ Kỳ Phong, nồng đậm như mây khói, tối giống như màn đêm.
Trong nháy mắt, liền bao phủ cả rừng núi.
Hết thảy thảm thực vật, hoa lá và chim chóc, thậm chí là trùng thú ẩn tàng ở trong đất bùn, toàn bộ đều khô héo, suy tàn, tử vong, hư thối!
"Độc Vương Khí!" Tiếng cười của Lệ Kỳ Phong quanh quẩn khắp rừng núi, tấu lên âm thanh của tử vong.
Viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình là một trong những tổ chức đặc biệt nhất thiên hạ, do đương kim bệ hạ Tần Hoàng Thiên tự mình thiết lập.
Chỉ mới sáng lập cách đây khoảng hai mươi năm, lại nghiên cứu ra rất nhiều lý luận cùng với phát minh đủ để khiến cho thiên hạ biến đổi.
Ví dụ như lý luận nội tiết tố, lý luận nhóm máu, lý luận di truyền, lý luận từ trường vân vân.
Trừ cái đó ra, viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình cũng bãi bỏ phương pháp tính giờ 12 giờ, đổi thành 24 giờ.
Còn có các loại chính sách mới lạ như đơn giản hoá văn tự, giáo dục bắt buộc.
Người ta nói rằng những thay đổi này là do đích thân đương kim bệ hạ đích thân đề ra, mà thành tựu hàng năm của viện nghiên cứu cũng trở thành điểm nhấn thu hút sự chú ý của thiên hạ.
Nội tiết tố Lệ Kỳ Phong nói tới, chính là vật chất ảnh hưởng đến cơ năng nhân thể.
Mà Độc Vương Khí của y lại có thể tác động thậm chí là ảnh hưởng đến nội tiết tố trong cơ thể.
Đối với y mà nói, Độc Vương Khí là chìa khoá khống chế nhục thân, nhưng đối với những người khác, lại là bùa đòi mạng.
Trong khoảnh khắc, vạn vật suy tàn, sinh cơ tiêu tán.
Liền ngay cả Mục Cửu Ca, Mục An Kỳ, cùng với Lãnh Xích Luyện cũng đều lần lượt ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, thân thể biến thành bủn rủn vô lực, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
"Chậc chậc, năng lực phòng ngự của ngươi thật đúng là cường đại, lại có thể sừng sững không ngã?" Lệ Kỳ Phong nhìn Vương Khung, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Lúc này, sắc mặt của Vương Khung tái nhợt, thân thể cũng có một chút lắc lư.
"Nhưng không có tác dụng, Độc Vương Khí của ta là độc tố thần kinh, dựa vào thân thể máu thịt căn bản không phòng ngự được, ngươi so với bọn hắn, cũng chỉ chết muộn hơn một chút."
Lệ Kỳ Phong liếc nhìn, thản nhiên nói.
"Lệ... Ca... Cứu ta..."
Lãnh Xích Luyện bị chém đứt một tay, Độc Vương Khí trực tiếp xuyên thấu qua vết thương rót vào, bởi vậy sinh cơ của gã trôi đi nhanh nhất.
Lệ Kỳ Phong ở trên cao nhìn xuống, liếc nhìn, thờ ơ nói: "Không có tác dụng, ngươi đã gãy mất một tay coi như sống sót cũng không có tiền đồ, không bằng chết đi."
"Nhưng ta... không muốn chết..." Trong mắt Lãnh Xích Luyện lộ ra thần sắc tuyệt vọng.
"Ở cái thế giới này, kẻ yếu liền ngay cả sinh tử cũng không thể tự mình lựa chọn."
"Hiện tại chết rồi, tóm lại vẫn tốt hơn so với sau này lay lắt kéo dài hơi tàn, bị người khác khinh bỉ."
Khuôn mặt của Lệ Kỳ Phong hiện ra vẻ điên cuồng.
Trong nháy mắt, làn da Lãnh Xích Luyện bắt đầu co lại, khô quắt, giống như lá khô, ngũ tạng của gã cấp tốc khô héo, hóa thành máu đen, cả người giống như một bãi bùn nhão, bị Độc Vương Khí ăn mòn hầu như không còn.
"Ha ha ha...kẻ yếu...vốn là không nên tồn tại ở trên đời này..." Lệ Kỳ Phong ngửa mặt lên trời cười to.
Cười vô cùng càn rỡ tùy tiện, cười đến điên cuồng như ma.
"Năng lực của ta, đã chú định ta là một vị cường giả, dựa vào cái gì không để cho ta tiến vào Võ Viện?"
"Bởi vì bọn hắn e ngại năng lực của ta, ở trước mắt ta, bọn hắn đều là kẻ yếu."
"Cho nên đều đáng chết!" Tiếng nói của Lệ Kỳ Phong như kinh lôi cuồn cuộn mênh mông bát phương.
Y giống như điên dại, trong mắt chỉ có sát ý và hung lệ.
Hiển nhiên là một khi phóng thích Độc Vương Khí, tâm tình của y cũng giống như ma.
"Ngươi căn bản không khống chế nổi năng lực của mình!" Vương Khung cắn răng quát.
"Ha ha ha..." Lệ Kỳ Phong bóp trán, gân xanh hiển hiện, điên cuồng cười nói: "Nói cỡ nào, các ngươi hôm nay cũng đều phải chết."
"Ca..." Mục An Kỳ rít lên một tiếng.
Nàng hoa dung thất sắc, khuôn mặt xinh đẹp giống như giấy lụa.
Mục Cửu Ca đã ngất đi, khí tức càng ngày càng yếu ớt.
Rất nhanh, thân thể mềm mại của Mục An Kỳ run rẩy, cũng mất đi tri giác.
"Chậc chậc, Mục Vương Thành, sừng sững tại thiên địa, tận hưởng vinh quang, huyết mạch của bọn hắn còn không phải bị ta giẫm ở dưới chân?" Lệ Kỳ Phong cười gằn nói.
Y lẳng lặng thưởng thức.
Ở dưới sự bao phủ của Độc Vương Khí, hết thảy sinh linh đều sẽ suy tàn, căn bản không cần y tự mình động thủ.
Việc y cần làm là thưởng thức trò hề những địch nhân này làm trước khi chết, cùng với tiếng than khóc của bọn hắn.
Thân mang Độc Vương Khí, liền phải thừa nhận những nguyền rủa cùng với oán niệm ác độc nhất này.
Đây cũng là chuyện vui sướng nhất của Lệ Kỳ Phong.
Bịch! Rốt cuộc, Vương Khung cũng xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Thân thể Giao Ngư mặc dù có lực phòng ngự kinh người, lại là nhằm vào công kích vật lý, kháng tính đối với độc tố không lớn.
Trọng yếu nhất là, tình trạng của hắn lúc này đã không đủ để thôi động năng lực.
Lân giáp trên người chậm rãi tiêu thất, liền ngay cả tay nắm chặt Hắc Long Đao cũng đều không ngăn được run rẩy lên.
"Thiên tài song sinh năng lực lại như thế nào? Còn không phải sẽ bị ta giẫm ở dưới chân, chậm rãi chết đi?" Biểu tình của Lệ Kỳ Phong càng trở nên hưng phấn khích động.
Thậm chí thân dưới của y cũng dần dần có phản ứng.
Tên biến thái này thật điên rồ!
Không, tên điên này thật biến thái!
Tinh lực màu đen quấn quanh cơ thể Vương Khung giống như một con rắn, dần dần thôn phệ hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất