Chương 58
Nhưng mà, sức chấn động kia càng ngày càng mãnh liệt, đại não hắn ông ông tác hưởng, không chỉ ánh mắt càng trở nên rõ ràng, liền ngay cả thính giác, khứu giác cũng trở nên càng thêm nhạy bén.
Dần dần, huyết khí toàn thân hắn giống như sôi trào, hoạt tính nhục thân bắt đầu khôi phục.
Cùng lúc đó, ý nghĩ của hắn trở nên linh hoạt, lộ tuyến và sự huyền bí của thân thể dường như rốt cuộc không còn là mê vụ mênh mông, không thể nắm bắt.
"Đốn ngộ! ?"
Trong lòng Vương Khung hơi hồi hộp một chút.
Hắn biết, loại trạng thái của chính mình lúc này này chính là đốn ngộ bên trong truyền thuyết.
Trong cổ thư, lập địa đốn ngộ, có thể tham quỷ thần.
Đây chính là cơ hội khó được, thiên nhân hợp nhất, lĩnh ngộ huyền diệu, phần lớn người cả đời cũng không nhất định có thể tiến vào dạng trạng thái này một lần.
Vương Khung không dám lười biếng, nắm chắc thời cơ, lĩnh hội tầng tầng huyền diệu của "Cửu Long Bàn Thiên Ấn", xác minh các loại phỏng đoán ở trong lòng.
Bảo huyết luyện thể, huyền đan vào bụng.
Long Viên Khí sôi trào như nước thủy triều, trào dâng!
Ầm ầm! Sau lưng Vương Khung bốc hơi, sáu luồng khí lưu quấn quít như rồng, quán thông sau lưng, lực lượng kinh khủng phun ra nuốt vào ở trong bàn tay hắn.
"Tán!" Vương Khung rống to một tiếng, Long Viên Khí đột nhiên tán đi.
Yên lặng như tờ, như về bụi đất.
Khí tức kinh khủng dần dần thu liễm ở trong cơ thể hắn, ánh mắt hắn lấp lóe, ở sâu trong con ngươi, thoáng qua một tia kim quang.
Thông lưng như long, thu phóng tự nhiên.
Đến bước này, Vương Khung đã triệt để đột phá bình cảnh, bước vào cảnh giới mới.
"Quả nhiên không phải vô duyên vô cớ!"
Ánh mắt của Vương Khung ngưng tụ lại, trạng thái đốn ngộ còn chưa tiêu tán.
Trong đầu của hắn bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh, dường như ở ngay trước mắt, dần dần trở nên vô cùng rõ ràng.
Đó là một thiếu niên, gầy yếu khiếp đảm, đương nhiên đó là Diệp Mặc.
"Hoá ra là y! ?" Vương Khung kinh ngạc.
Lúc này, hắn phảng phất như có thể xuyên thấu qua phòng luyện công, trông thấy Diệp Mặc vẫn y như cũ còn ở đại sảnh.
Diệp Mặc ngồi xếp bằng ở chỗ kia, trán của y hiển hiện gân xanh, thân thể, không, nói đúng ra là đầu óc của y tản mát ra ra dao động kỳ dị.
"Năng lực của y...lại có thể điều tiết sóng não tự thân?" Vương Khung kinh hãi, chấn kinh đến mức nói không ra lời.
Viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình đã từng phát biểu một loại lý luận —— "mối quan hệ giữa sóng não cùng với nhân thể".
Lý luận này chỉ ra rằng bộ não, với tư cách là trung tâm của cơ thể con người, mỗi giờ mỗi khắc đều đang phát ra một loại dao động, giống như dòng điện.
Nó không màu không mùi, không thể cảm giác, cũng không thể bắt giữ, lại ảnh hưởng đến mọi chức năng của cơ thể.
Sóng não dài ngắn của não bộ mỗi người là khác nhau.
Viện nghiên cứu Tần Hoàng Đình suy đoán, những bí ẩn của bộ não có liên quan mật thiết đến sóng não, thậm chí nếu như có thể khống chế sóng não, có lẽ liền có thể hiểu được bí ẩn cuối cùng của cơ thể con người.
Đương nhiên, đây đều là suy đoán, viện nghiên cứu làm một lượng lớn thí nghiệm thân thể, cũng không có bất kỳ kết luận thiết thực gì.
Nhưng dù cho như thế, năng lực của Diệp Mặc vẫn y như cũ được xưng tụng là hiếm thấy, thậm chí là kinh khủng.
"y điều chỉnh sóng não của chính mình phù hợp với sóng não của ta, trong lúc vô hình tăng cường sóng não của ta, cho nên ta mới có thể tiến vào đốn ngộ?" Vương Khung suy đoán, khiếp sợ trong lòng càng trở nên mãnh liệt.
Nếu quả thật là dạng này, như vậy Diệp Mặc quả thực là một cỗ máy tăng cường tu luyện!
Vương Khung kềm chế rung động cùng với kích động trong nội tâm, đi ra khỏi phòng luyện công.
Lúc này, quần Diệp Mặc áo đã bị mồ hôi thấm ướt, trông thấy có người đến, y giật cả mình, bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Ngươi có thể nhìn thấy đồ vật ta nhìn thấy, thậm chí có thể biết rõ ta đang suy nghĩ gì?" Vương Khung trực tiếp hỏi.
Đồng bộ sóng não, thậm chí có thể sinh ra cảm ứng tâm hồn, hoặc có thể nói là cộng hưởng phương diện cảm quan.
Thậm chí có người còn nói rằng ngay từ thuở sơ khai của con người, sóng não của mọi người đều giống nhau.
Vì vậy, giao tiếp thời đó không cần lời nói, ngôn ngữ, gọi là tiếng lòng, ai cũng có thể biết người khác nhìn, nghĩ, nghe gì.
Đối mặt với câu hỏi của Vương Khung, Diệp Mặc nhát gan gật gật đầu.
"Loại năng lực này của ngươi đều có tác dụng với mỗi người sao?" Vương Khung hỏi.
Diệp Mặc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chỉ...chỉ đối với...ngươi, ta ngay từ đầu...chỉ là hiếu kì...mới thử nghiệm."
"Chỉ có tác dụng đối với ta! ?" Vương Khung suy tư.
Xem ra năng lực của Diệp Mặc còn không khai phá triệt để, bởi vì sóng não của y cùng với Vương Khung vừa vặn gần giống, cho nên hơi điều tiết liền có thể đồng bộ.
"Huynh đệ, ta thương lượng với ngươi một sự tình!" Vương Khung cúi thấp thân thể, mỉm cười nhìn về phía Diệp Mặc, hai mắt tỏa ánh sáng.
Năng lực của Diệp Mặc quá kì lạ.
Dường như trời sinh chính là sinh ra vì Vương Khung, bọn hắn phù hợp lẫn nhau, sóng não cộng minh, không nói mỗi lần đều có thể tiến vào trạng thái đốn ngộ, nhưng cũng có thể làm cho tốc độ tu luyện của Vương Khung tăng lên trên biên độ lớn.
Lúc này Diệp Mặc ở trong mắt Vương Khung quả thực chính là cỗ máy tăng tốc tu luyện, vạn kim khó cầu!
"Ta và ngươi mới quen đã thân, ta mời ngươi ăn cơm...nếu không thì trực tiếp kết bái đi!" Vương Khung có một chút kích động nói.
Bảo bối quý giá như vậy, hắn vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua.
Chết cũng không thể thả!
"Ăn...ăn cơm? Kết bái?" Diệp Mặc kinh nghi mà nhìn Vương Khung, trong mắt lộ ra nghi hoặc cùng với chấn kinh thật sâu.
"Ai cho phép ngươi nói chuyện phiếm cùng với người khác?"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới từ phía bên cạnh.