Chương 67
"Nếu như ngươi không làm theo, không chỉ sẽ bị Minh gia xoá tên, phụ mẫu huynh đệ của ngươi, thậm chí nhất mạch kia của ngươi cũng đều sẽ bị liên luỵ!" Ngọc Mãn Đường cười lạnh nói.
"Ngươi..." Con mắt của Minh Hạo Nhiên như muốn nứt, hai tay nắm chặt.
Phụ mẫu là yếu điểm của y, ở đại tộc, tranh đấu càng thêm tàn khốc, đặc biệt là giống như nhất mạch của hắn, địa vị vốn là không cao.
Nhưng cha mẹ của y vẫn đang tranh đấu vì y, hi vọng đánh ra một con đường ra tốt cho Minh Hạo Nhiên y, từ đó trốn thoát khỏi vận mệnh bình thường như bọn họ.
Bởi vậy, y mới có thể đến Quang Minh Học Cung, thậm chí là mang theo một lượng lớn tài phú cùng với tài nguyên.
Đây là những hy vọng và tương lai mà cha mẹ y để lại cho y.
Nhưng hôm nay, một câu của Ngọc Mãn Đường, liền có thể làm cho sự cố gắng của cha mẹ y hóa thành hư không, thậm chí làm cho nhất mạch bọn họ cũng đều rơi vào liên luỵ.
"Còn có ngươi, Ngư Niệm Nhất, ta đã sai người cầu hôn gia tộc ngươi, gả ngươi cho ta làm tiểu thiếp!"
"Nếu như ngươi dám vi phạm, Ngư gia các ngươi đều sẽ gặp tao ương!" Ngọc Mãn Đường tuyên bố một cách vô tình.
Cái gì gọi là thế lớn, đây chính là thế lớn!
Cao quý hiển hách, thế tới cuồn cuộn, không thể trái nghịch, không thể ngăn cản.
Sự cường thế và bá đạo của Ngọc Mãn Đường hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, gã ép sát từng bước, giết người tru tâm, bắt lấy yếu điểm của mấy người Minh Hạo, lạnh lùng hạ sát thủ, không chút lưu tình.
Gã muốn phá huỷ mọi thứ của Vương Khung, xóa sạch mọi hy vọng của những người xung quanh.
"Thế nào? Giữ hay bỏ? Là chết chung cùng với Vương Khung, hay là cùng với phân rõ giới hạn với hắn?" Ngọc Mãn Đường cười lạnh nói.
"Chỉ cần một câu, các ngươi liền có thể cải biến vận mệnh của cha mẹ các ngươi, thậm chí là gia tộc."
"Mà các ngươi mất đi chỉ là một người bạn sắp trở thành người chết." Trong mắt Ngọc Mãn Đường chứa đầy khoái cảm.
Gã nhìn thần tình thống khổ giãy dụa của Minh Hạo Nhiên, Ngư Niệm Nhất, trong nội tâm thống khoái không nói nên lời.
"Lão Vương nói, lúc đứng tại ngã tư đường thanh xuân, cái gì cũng không cần nghĩ, chính là một chữ."
"Làm!"
Nhưng vào lúc này, La béo chậm rãi đi ra, gã toét miệng, lộ ra ý cười, nhìn chằm chằm Ngọc Mãn Đường.
"Hôm nay, ta liền đánh ngã ngươi!"
Thanh âm của gã béo không lớn, nhưng lại vang vọng trong phòng luyện công, vang vọng bên tai mọi người.
Lúc này, ánh mắt của Ngọc Mãn Đường mới chú ý tới gã béo.
So với Minh Hạo Nhiên, gã béo khuyết thiếu ánh sáng đại tộc gia trì.
So với Ngư Niệm Nhất, gã béo khuyết thiếu bề ngoài kinh diễm vô song.
So với Vương Khung, gã béo càng thiếu khuyết thực lực kinh thiên động địa.
Ngoại trừ một thân mỡ, gã béo cơ hồ là một kẻ vô dụng, được coi là một người bình thường và thấp kém nhất trong số những người ở đây.
Nhưng vào lúc này, gã lại đứng ra, hiên ngang lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Ngọc Mãn Đường, đôi mắt đậu xanh nhấp nháy tinh mang.
"Tiểu tạp binh cũng học người xuất đầu sao?" Ngọc Mãn Đường cười lạnh.
Từ đầu đến cuối gã cũng đều không có liếc mắt nhìn qua gã béo.
Dù sao thì Minh Hạo Nhiên, Ngư Niệm Nhất cũng có thân phận bối cảnh đại tộc.
Vương Khung có thiên phú cùng với thực lực hơn người.
Về phần gã béo, cái gì cũng không có.
Như loại người này, Ngọc Mãn Đường thậm chí khinh thường ra tay đối với gã, một cách tự nhiên liền coi nhẹ.
"Gã béo, ngươi đừng có làm liều..." Minh Hạo Nhiên cắn răng nói.
Ngọc Mãn Đường thế lớn, gã vốn có không chỉ có thực lực, còn có thân phận địa vị, cùng với quyền thế Ngọc gia.
"Ta sẽ chủ động rời khỏi Quang Minh Học Cung!" Minh Hạo Nhiên nắm chặt song quyền, oán hận nói.
"Thú vị, vì cái gọi là tình hữu nghị, liền tình nguyện từ bỏ tương lai sao?" Ngọc Mãn Đường cười lạnh, hứng thú nhìn Minh Hạo Nhiên.
"Rời khỏi Quang Minh Học Cung, trở lại Minh gia, liền giống như chó nhà có tang, ngươi biết đó là ý vị như thế nào không?"
Minh Hạo Nhiên lộ ra sắc mặt đau thương, trầm mặc không nói.
Xoẹt! Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang lên.
La béo xé rách quần áo, để lộ phần thân trên đầy đặn và trắng như tuyết.
Cơ thể mập mạp run lên nhịp nhàng theo từng động tác thô bạo của gã.
"Gã béo...ngươi định làm gì?" Ngư Niệm Nhất cau lại đôi mi thanh tú, khẽ kêu nói.
"Các ngươi không phải vẫn luôn muốn nhìn năng lực của ta một chút sao?" Gã béo nhếch miệng cười một tiếng.
Đột nhiên, khí chất của gã biến đổi, rốt cuộc không còn lười biếng ngây ngô giống như ngày thường.
Ông! Trên bề mặt của thân thể mập mạp nổi lên những đường gân xanh đen, đan xen không ngừng.
Trong nháy mắt, đồ đằng thần bí hiển hiện trước mặt, hung lệ quái đản, như là một đầu hung thú đáng sợ.
"Chuyện này...chuyện này là..."
Trong khoảnh khắc, một cỗ khí tức kinh khủng từ trong cơ thể gã béo phóng lên tận trời, hổ khiếu long ngâm, chấn động tứ phương.
Đám người hoảng hốt, phảng phất như trông thấy phía sau gã béo có một cái bóng mờ hiển hiện, chống trời đạp đất, hung tàn sát phạt!
"Cỗ khí thế này, đã tương xứng cùng với Vương Khung ngày đó...tên tiểu tử này..."
Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, không thể tin được.
Liền ngay cả nụ cười trên mặt của Ngọc Mãn Đường cũngđều ngưng kết, thay vào đó là một vệt ngưng trọng.
"Hoá ra là một cao thủ, cũng được, trước hết phế bỏ ngươi." Trong mắt Ngọc Mãn Đường lóe lên một vệt tàn nhẫn.
"Lui ra đi, bây giờ ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn."
Đột nhiên, thanh âm lạnh lùng truyền đến từ phía sau.
Ngọc Mãn Đường nghe thế, sắc mặt trì trệ, lạnh lùng nhìn gã béo trong nháy mắt, cung kính thối lui.
Đám người kinh nghi bất định.
Chỉ thấy bên trong đám người, một vị thiếu niên chậm rãi đi ra, thần sắc y bình tĩnh, sau lưng đeo một thanh đại kiếm màu bạc.