Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 96

Chương 96
"Như vậy...như vậy cũng đều không phá nổi phòng ngự của hắn! ? Quá không thật!"
"Con mẹ nó, người này tuyệt đối là phòng ngự đệ nhất trong ba đại viện."
"Đây chính là đứng yên cho ngươi đánh cũng có thể làm cho ngươi bại bên trong truyền thuyết?"
Vào giờ phút này, tâm lý của Hàn Kỳ triệt để sụp đổ.
Gã bắt đầu hoài nghi năng lực của mình có phải là xảy ra vấn đề, thậm chí còn có ý niệm trực tiếp thôi động Bát Tí Kim Luân đập lên trên người mình, nhìn xem có phải là không có uy lực thật hay không.
"Không có khả năng...chuyện này không có khả năng..." Hô hấp của Hàn Kỳ trở nên gấp rút, trong mắt lộ ra bối rối cùng với tuyệt vọng.
Bên trong ba đại viện có không ít năng lực, nhưng năng lực lấy phòng ngự làm chủ, bức đối phương đến sụp đổ, chỉ có một mình Vương Khung.
"Vừa rồi ngươi không phải rất ngang tàng sao? Còn có tuyệt chiêu gì không, đừng có cất giấu." Vương Khung thờ ơ nói.
"Ta không tin, ngươi làm sao có thể phòng thủ được!" Hàn Kỳ gần như điên cuồng quát ầm lên.
Lòng tin của gã triệt để sụp đổ, thậm chí ngay cả dũng khí tiếp tục chiến đấu cũng đều không có.
Năng lực đáng tự hào nhất của gã, ở trước mặt Vương Khung lại không chịu nổi một kích, quả thực liền giống như là không có sức chiến đấu.
Lực phòng ngự biến thái như thế, trực tiếp làm cho Hàn Kỳ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Phốc! Hàn Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, cả người quỳ rạp xuống đất, tóc dài rối tung, con mắt trở nên đỏ bừng.
Đám người thấy thế, lần lượt lắc đầu, có một chút thổn thức.
"Tâm lý của Hàn Kỳ đã triệt để sụp đổ!"
"Gã đã phế, ảnh hưởng của một trận chiến này đối với gã quá lớn, rất có thể trở thành bóng ma, không thoát khỏi bóng ma này liền phế bỏ."
"Giết người tru tâm, chuyện này so với giết gã còn muốn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần."
Đường đường là thiên kiêu, niềm kiêu hãnh, sự tự tin của gã bị Vương Khung dẫm đến vỡ nát trong nháy mắt.
Hơn nữa còn là dùng phương thức như vậy, dùng thân thể ngăn cản, một bước cũng không nhường, ngang ngược trực tiếp như thế, làm cho lòng tin của Hàn Kỳ sụp đổ ầm ầm.
Vào lúc này, lòng gã xám xịt như chết, trong mắt không còn thần thái cuồng ngạo như ngày xưa.
Tất cả mọi người cảm giác được, tinh, khí, thần của Hàn Kỳ dường như suy yếu đến cực hạn, gã rốt cuộc đã vô pháp lấp lánh óng ánh giống như trước kia.
"Người này thật đáng sợ, thiên phú dị bẩm, tung hoành vô địch, lựa chọn dùng phương thức như vậy đánh bại Hàn Kỳ, quá tàn nhẫn."
"Đứng yên để cho ngươi đánh cũng đều có thể thắng, như vậy về sau Hàn Kỳ còn làm người như thế nào?"
"Thật sự là một kẻ hung ác, tâm cơ thâm trầm, không kiêng kị gì, hắn cũng không phải là học viên mới gì đó."
Đám người cảm thán, trong nội tâm lại nhiều thêm một tia kính sợ, thậm chí ánh mắt của bọn hắn còn run rẩy, cũng không dám nhìn thẳng Vương Khung.
Ầm ầm! Vương Khung khí phách kinh người, xoay người lại, nhìn về phía Phong Vô Tướng.
"Ngươi cũng muốn thử một lần sao?"
Da mặt Phong Vô Tướng giật một cái, thần sắc có vẻ hơi không tự nhiên.
Thực lực của y tiếp cận cùng với Hàn Kỳ, Bát Tí Kim Luân cũng đều không phá nổi phòng ngự của Vương Khung, coi như y ra tay, phỏng chừng cũng quá sức.
Nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, không chiến liền lui, vậy y về sau còn đặt chân tại ba đại viện như thế nào?
"Thân hóa huyền binh diễn võ công, ngự vật thông huyền hóa chân long, đại hoang mênh mông địch ở đâu, cái thế vô địch chín vạn trọng!" Ánh mắt của Vương Khung như kiếm, hét dài một tiếng như thần chung mộ cổ, rung động tâm linh của mỗi người.
Ba đại viện từ lúc sáng lập cho đến nay, câu này đã được khắc trên quảng trường trung tâm, lưu truyền cho đến nay.
Đám người kinh hãi, khó có thể tin.
Trong lúc hoảng hốt, giống như nhìn thấy tiền bối ba đại viện, san bằng phong vân, dáng người ngang nhiên cử thế vô địch.
"Trên đời này không có năng lực vô địch, chỉ có nhân tâm vô địch."
"Trong lòng ngươi đã có thoái ý, không phải là đối thủ của ta." Vương Khung khẽ nói.
Lời nói của hắn, giống như một cái tát vang dội bạt lên trên mặt Phong Vô Tướng.
Trong một sát na vừa rồi kia, y đã kiến thức năng lực kinh khủng của Vương Khung, quên đi sơ tâm, chỉ có tính toán cùng với thể diện, chiến ý đã lui, khó mà địch lại.
Lúc này khí phách của Vương Khung giống như biển lớn, dùng một trận chiến áp đảo Hàn Kỳ.
Hiện nay chỉ vài ba câu, càng là làm cho ý chí của Phong Vô Tướng dao động, lòng có thiếu hụt, khó có thể chiến một trận.
Trong lúc hoảng hốt, khí thế của Vương Khung không ngừng tràn đầy, như trời như biển, càng trở nên cao lớn hơn.
"Lòng người khó dò, ai có thể bất động như núi, cử thế vô địch! ?"
Nhưng vào lúc này, một giọng nói khẽ truyền đến, như hoa lan trong cốc vắng, làm cho tất cả mọi người đều thấy được một tia sáng, áp lực bản tâm ban đàu cũng vì đó mà buông lỏng.
Vương Khung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người xinh đẹp nhanh nhẹn đi tới, nàng mặc một bộ váy sam bồng bềnh, như vầng trăng sáng trên bầu trời, không nhiễm trần thế.
Loại khí chất đó, độc lập với thế giới, làm người ta khó quên.
"Minh Thanh Sa! ?"
Có người kinh hô, nhận ra được, thần sắc trở nên vô cùng kích động.
Cao thủ Hoang Viện vô thượng, vậy mà xuất hiện tại địa phương này.
Phải biết rằng, đệ tử phái siêu năng, từ trước đến nay xuất quỷ nhập thần, không tương giao cùng với người khác, cho dù cùng là ba đại viện, Hoang Viện vẫn y như cũ lộ ra vô cùng thần bí.
Về phần Minh Thanh Sa, không chỉ là đệ tử Hoang Viện, sắc đẹp của nàng càng là danh chấn ba đại viện, không biết có bao nhiêu người truy cầu.
Người trời như vậy, vậy mà xuất hiện ở đây, lập tức dẫn tới oanh động không nhỏ.
"Minh Thanh Sa! ?" Vương Khung mỉm cười, trong giây lát liền nhận ra được.
Xuân quang kiều diễm bên hồ ngày đó vẫn còn tươi nguyên trong trí nhớ của hắn, đặc biệt là loại xúc cảm tay kia, thực sự chỉ nên có trên trời, nhân gian cũng chỉ có thể bóp mấy lần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất