Hoa Hồng Đỏ Và Súng

Chương 62: Tai nạn giao thông

Ngày hôm sau, phán quyết của Trần Quan Minh cuối cùng đã được đưa ra – là tử hình.

Kỷ Y Bắc ngay lập tức thông báo cho trại tạm giam áp giải Trần Quan Minh đến sở cảnh sát một lần nữa để nắm bắt tình hình.

Phán quyết tử hình trái với dự tính của anh. Lúc Trần Quan Minh bất ngờ nhận hết mọi tội lỗi có lẽ đã nghĩ rằng sẽ đảm bảo được sự an toàn của chính hắn ta, nhưng bây giờ xem ra chính hắn đã bị quật ngược lại.

Vì vậy lúc đầu anh kiên nhẫn chờ đợi ván cờ bắt đầu, chỉ cần tiếp tục điều tra theo hướng này thì sẽ tra ra là ai làm, nhưng như bây giờ cũng tốt, ít nhất có thể dễ dàng cạy miệng của tên ngu Trần Quan Minh kia, ít đi một bước điều tra.

“Kỷ đội! Xe hộ tống Trần Quan Minh bị tai nạn rồi!”

“Ở đâu!?”

Thư Khắc báo cho anh một dãy địa chỉ.

Kỷ Y Bắc cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi lao vụt ra ngoài, lái xe thẳng đến hiện trường vụ tai nạn.

Nơi xảy ra vụ tai nạn là nơi tập chung đông người, do sự nghiêm trọng của vụ tai nạn nên một nhóm cảnh sát đã tập trung lại, con đường chính thường xuyên bị kẹt xe đã nhanh chóng được phong tỏa, cảnh sát giao thông cũng đã được cử đến để chỉ huy khai thông tuyến đường.

Kỷ Y Bắc xuyên qua con đường với tiếng còi xe cảnh sát hú vang, anh vẫy tay với một cảnh sát ở bên cạnh để hỏi thăm tình hình.

Trước mắt là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, một chiếc xe tải lớn va chạm với xe hộ tống, thân xe lật nghiêng đè lên xe hộ tống, một bên hông của xe hộ tống đã biến dạng, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Liên tiếp có những người toàn thân bê bết máu được đưa ra.

“Tù nhân đâu?” Kỷ Y Bắc ngây người hỏi, lạnh lùng nhìn những người nằm trên cáng.

“Kỷ đội, ở đây.” Một cảnh sát thò ra từ phía sau chào anh rồi chui vào xe.

Kỷ Y Bắc cũng bước vào trong xe, Trần Quan Minh đang bị còng tay vào nóc xe, do quán tính của vụ tai nạn nên đầu hắn ta bị đập mạnh vào tấm kim loại, trên thái dương và cổ áo hắn ta có một vũng máu lớn.

Kỷ Y Bắc vạch cổ áo của hắn ta ra, đôi mắt anh trầm xuống: “Đã chết.”

Anh thản nhiên giật lấy chiếc khăn của một người đưa cho và lau sạch vết máu trên tay, tầm mắt anh vẫn dán chặt lên Trần Quan Minh.

“Nhân viên hộ tống thì sao?”

“Một người chết, hai người bị thương.”

“Hai người bị thương lúc đó ngồi ở đâu?”

“Một người ngồi ở ghế lái phụ, một người ngồi ở ghế còn lại trong chỗ giam giữ tù nhân.”

Kỷ Y Bắc xuống xe đứng sang một bên quan sát lại hiện trường vụ tai nạn: “Tài xế xe tải hoàn toàn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn này đúng không?”

Cảnh sát giao thông bên cạnh trả lời: “Đúng vậy, không loại trừ khả năng cố ý giết người, nhưng tài xế xe tải cũng đã tử vong.”

Kỷ Y Bắc gật đầu, đương nhiên là cố ý giết người, nhưng sự cố ý này quá thiếu chuyên nghiệp, khó có thể đảm bảo 100% vị trí Trần Quan Minh ngồi 100% sẽ chết.

Nếu như hắn ta không chết thì sẽ tiết lộ với cảnh sát những thông tin gì đây, nếu như vậy thì thật là mất nhiều hơn được rồi.

Bên kia Dư Hiểu Dao cũng đã tới nơi, nhanh chóng nắm được tình hình liền đi về phía Kỷ Y Bắc: “Lão đại, chuyện này thật đáng ngờ!”

Kỷ Y Bắc giơ tay ngắt lời cô ấy, trầm giọng nói: “Lập tức thông báo cho gia đình và pháp y yêu cầu khám nghiệm tử thi!”

“Các thành viên trong gia đình đã được thông báo, họ đã từ chối khám nghiệm tử thi.” Trợ lý pháp y đứng một bên trả lời.

Kỷ Y Bắc liếc nhìn cha mẹ của Trần Quan Minh đang chạy đến, nhếch môi khinh bỉ: “Từ chối cũng không có tác dụng. Vụ án này còn liên quan đến án hình sự và vẫn còn nhiều điểm nghi ngờ, ngay lập tức gửi lại yêu cầu cho bộ phận pháp y để khám nghiệm tử thi!”

Giọng anh rất thuyết phục, làm cho người khác không thể chối cãi. Trợ lý pháp y sửng sốt, anh ta quay lại và thông báo ngay cho chủ nhiệm pháp y.

Dư Hiểu Dao: “Anh nghi ngờ hắn ta chết trước khi vụ tai nạn xảy ra đúng không?”

“Đúng, vụ tai nạn chỉ là biện pháp để nguy trang và đảm bảo. Hung thủ rất thận trọng nên sẽ đến hiện trường để xác nhận về cái chết của Trần Quan Minh.”

Dư Hiểu Dao nghi ngờ liếc nhìn xung quanh, không thấy có gì khả nghi, liền nói nhỏ: “Tôi sẽ cho người đi kiểm tra camera giao thông ngay lập tức.”

“Được.” Kỷ Y Bắc dặn dò xong liều quay lại xe tải rồi lấy bộ đàm ra: “Sáu thành viên của tổ đi kiểm tra thông tin của tài xế xe tải, tôi đoán gia đình anh ta rất khó khăn.”

—–

Đến chiều, kết quả điều tra lần lượt được công bố.

Vụ tai nạn đúng là mượn tay giết người, người tài xế xe tải có con gái bị ung thư máu, cần tiền chữa trị và phẫu thuật. Tuy nhiên hai ngày trước lúc xảy ra tai nạn, chi phí điều trị và phẫu thuật đầu đã được thanh toán xong.

Đúng như Kỷ Y Bắc dự đoán, không thể tìm ra được một chút manh mối nào về kẻ đằng sau, nhưng may mắn trước đó anh đã không tập chung vào điều tra tài xế xe tải.

Nói chung, người chết trong vụ tai nạn xe cộ sẽ không được khám nghiệm tử thi đầy đủ, nếu đúng như vậy, vụ án này cũng chỉ được coi là một vụ tai nạn giao thông, bằng cách này, dù sao cũng là chết không đối chứng, nhưng nguyên nhân thực sự của cái chết lại chệch khỏi quỹ đạo.

Dư Hiểu Dao xem báo cáo khám nghiệm tử thi trong tay.

“Mặc dù hắn ta đúng là chết trong vụ tai nạn giao thông, nhưng trước khi vụ tai nạn xảy ra thì đã có dấu hiệu ngộ độc. Đây mới là nguyên nhân thực sự của cái chết.”

Kỷ Y Bắc khoanh tay ngồi ở bên cạnh nói: “Tôi đã đi tìm hiểu tình hình trong trại giam. Trần Quan Minh đã hút một bao thuốc trước khi chết. Vừa rồi tôi và Thư Khắc đã lẻn vào kiểm tra, nó có thành phần giống với chất độc trong cơ thể hắn ta.”

Dư Hiểu Dao mở to mắt kinh ngạc: “Anh còn có thể điều tra ra cả chuyện này?”

Kỷ Y Bắc thờ ơ nói: “Ừ, không phải lúc học đại học đã được học rồi à.”

Đúng là có khóa học này ở trường đại học, nhưng nó không phải là khóa học nghiệp vụ của cảnh sát hình sự bọn họ, mọi người đỗ là tốt rồi. Dư Hiểu Dao sớm đã không còn nhớ nó là cái gì rồi.

“… Thuốc lá lấy từ đâu?”

“Trần Quân đã bí mật đưa cho trại giam không ít tiền để chăm sóc cho con trai ông ta, còn yêu cầu họ đưa thuốc lá vào. Đó là bao cuối cùng được gửi vào trước khi được đưa đi.”

Dư Hiểu Dao im lặng, một lúc sau mới nói: “… Sao lại có cảm giác như bị che mắt vậy.”

Kỷ Y Bắc cười một cái: “Tất nhiên là biện pháp bịt mắt rồi, chốc nữa đi thẩm vấn Trần Quân xem.”

“Hả? Anh đã gọi ông ta đến rồi à?”

“Chưa.” Kỷ Y Bắc thản nhiên nhún vai: “Không phải là không đồng ý cho khám nghiệm tử thi à, chắc là vẫn đang ở cục pháp y.”

Trong trường hợp bình thường thì người nhà có quyền từ chối khám nghiệm tử thi nhưng khi có nghi vấn trong vụ án, cảnh sát có thể không cần sự đồng ý của gia đình.

Sự thật chứng minh, phán đoán của Kỷ Y Bắc là đúng.

Anh ung dung bước tới cửa phòng pháp y, gạt đám đông ồn ào sang một bên rồi bước thẳng đến chỗ Trần Quân: “Kết quả khám nghiệm tử thi đã có, con trai của ông bị trúng độc do bao thuốc mà ông đã đưa cho anh ta trước khi vụ tai nạn xảy ra, vụ tai nạn chỉ là hỗ trợ, cứ cho là không có vụ tai nạn thì anh ta cũng không sống được.”

Xung quanh trở nên im lặng.

Trong lúc Trần Quân đang mất hồn, Kỷ Y Bắc vỗ một cái vào lưng ông ta: “Đi vào trong cùng tôi.”

Vì thế, Trần Quân vừa mới nãy còn đang gây ồn ào, không khác gì một đứa trẻ đầu gấu, cuối cùng mắt đỏ hoe đi theo Kỷ Y Bắc vào phòng thẩm vấn.

Phòng thẩm vấn tối om, Kỷ Y Bắc bật đèn lên, cả phòng lập tức sáng lên, anh hất cằm nhìn Trần Quân rồi thản nhiên nói: “Ngồi đi.”

Nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác: “Trần Quan Minh và con trai của tập đoàn Lư Thị – Lư Hạo có mối quan hệ tốt chứ?”

Trần Quân sửng sốt, tựa hồ như chưa kịp phản ứng sao anh lại hỏi vấn đề này: “… Hình như cũng được, tôi cũng không biết rõ lắm.”

Vừa nói ông ta vừa vùi đầu vào lòng bàn tay xoa xoa hai lần, ông ta già hơn so với một tháng trước. Mấy ngày qua chắc là đã rất lo lắng cho đứa con trai độc nhất này, cái bụng bia cũng đã không còn nữa.

“Cảnh sát Kỷ, anh nói rằng con trai tôi bị đầu độc do thuốc lá…?”

“Ông mua cho con trai của ông bao thuốc cuối cùng ở đâu?”

“Tôi lấy ở nhà… bao thuốc đấy còn chưa được mở, làm sao lại có độc được chứ?”

Nói như vậy thì rất có thể vụ đầu độc này được thực hiện bởi những người trong trại giam…

Kỷ Y Bắc lấy bao thuốc được đựng trong túi vật chứng ra: “Ông đưa cho anh ta bao thuốc nào sao?”

Hai tay Trần Quân run run cầm bao thuốc trên bàn rồi đột nhiên bật khóc: “Đúng vậy, là gói này…”

Trên bao thuốc có ký hiệu, Kỷ Y Bắc đã sớm phát hiện ra… là ký hiệu bên trong có đồ gì đó.

“Ông muốn thuốc lá để truyền tải thông tin gì?” Kỷ Y Bắc thẳng thắn.

“… Tôi, tôi nhét vào một tờ giấy.” Trần Quân đã mất đi đứa con duy nhất của mình, xem ra đã muốn cá chết lưới rách rồi: “Tôi nói với nó đừng lo lắng, sẽ có người cứu nó trên đường đi xét xử.”

Nhịp tim của Kỷ Y Bắc đột nhiên tăng nhanh, anh cảm thấy rằng mình đã đến rất gần sự thật rồi!

Vẻ mặt anh vẫn không đổi sắc: “Cứu? Cứu như thế nào? Xe áp giải là xe chống đạn không thể mở ra được.”

“… Cảnh sát Kỷ, bây giờ trọng điểm là kẻ đã giết chết con trai tôi!!”

Kỷ Y Bắc im lặng nhìn ông ta, một cơn bão nổi lên trong mắt anh. Sự thông đồng của ba công ty, mối quan hệ giữa Lư Hạo và Trần Quan Minh, cuối cùng dẫn đến vụ bắt cóc Hạ Nam Chi và tên mặt sẹo.

Một lúc sau anh lại nói chuyện: “Lúc đầu Trần Quan Minh đã nhận tội, đồng thời ông cũng giữ im lặng, là bởi vì ai? Hắn ta đã nói gì với các người? Đừng nói với tôi ông không biết người giết con trai ông là ai, nếu hắn ta đồng ý bảo vệ Trần Quan Minh thì tại sao lại có phán quyết tử hình, chắc là ông cũng biết ai đang ‘tháo chạy’ chứ… Kẻ đó, cũng là một trong những kẻ có liên quan đến vụ tấn công tình dục đúng không?”

Làn da của Trần Quân nhợt nhạt, dường như đã bị rút hết sạch máu.

“Là ai?”

“…”

“Vì sao rõ ràng ông biết hung thủ là ai mà lại không muốn để cảnh sát điều tra ra? Chẳng nhẽ… trong sở cảnh sát của chúng tôi có tai mắt?”

Trần Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Đừng lo lắng, máy giám sát đã bị tắt rồi, cũng không có máy nghe trộm, sẽ không ai biết những gì ông nói và làm cả.”

Dư Hiểu Dao ở phòng quan sát bên cạnh trợn tròn mắt. Kể từ lúc Kỷ Y Bắc có kinh nghiệm tắt máy giám sát lần đầu tiên thì anh đã trở nên chẳng quan tâm đến các quy tắc của cảnh sát nữa.

Giữa thanh thiên bạch nhật, anh thông đồng kèm theo đe dọa Dư Hiểu Dao lẻn vào tắt máy giám sát.

Cuối cùng.

Việc làm không phù hợp với quy tắc như vậy lại có hiệu quả.

Trần Quân cuối cùng cũng tin Kỷ Y Bắc, nói ra một cái tên: “Lư Hạo.”

“Rất tốt, cũng không khó đoán ra.” Kỷ Y Bắc tùy tiện gật đầu: “Cảm ơn ông đã xác nhận suy đoán của tôi.”

Suy đoán này của anh cũng xuất phát từ cuộc điều tra về Trần Quân và Lư Lê trước đấy. Mặc dù hai công ty hiện nay trên cơ bản cũng là kẻ tám lạng người nửa cân nhưng ở một mức độ nào đó, bởi vì một số nguyên nhân mờ ám mà trong nhiều dự án, Trần Thị sẽ chủ động đưa lợi nhuận cho Lư Thị.

Trong bóng tối, họ dường như có một mối quan hệ thứ bậc kỳ lạ.

Mặt khác, Hoàng Thị – kẻ kết hợp giữa kinh doanh và chính trị, lại đứng trên đỉnh của kim tự tháp, mặc dù dường như có thứ gì đó đang đè nó ở trên đỉnh.

Dư Hiểu Dao ở trong phòng quan sát nhanh chóng bố trí người đi bắt Lư Hạo.

“Tiếp theo, ông tiếp tục nói về kế hoạch cứu con trai của ông đi, để chúng tôi cải tiến xe hộ tống.”

Kỷ Y Bắc khoanh tay và chống cằm lên, thể hiện một tư thế thoải mái.

“… Chỉ cần tạo một sự hỗn loạn trên tuyến đường hộ tống, sau đó lợi dụng sự hỗn loạn đó để giải cứu nó.”

Kỷ Y Bắc cười khinh bỉ: “Các người coi nhiều cảnh sát như thế là vật trang trí à? Nói cho ông biết, đến cửa xe ông cũng mở không được!”

“…”

Kỷ Y Bắc xé một tờ giấy ghi chú, dùng miệng mở nắp bút rồi nhanh chóng viết ra địa chỉ trang web đã in sâu trong tâm trí mình, gõ lên bàn và đưa tờ giấy ghi chú ra trước mặt ông ta.

“Nhìn có quen không?”

Trần Quân mệt mỏi nâng mắt rồi lập tức đơ ra, ánh mắt nghi ngờ nhìn Kỷ Y Bắc.

Từ biểu hiệ của ông ta, Kỷ Y Bắc biết rằng anh đã đoán đúng rồi, tất cả manh mối thực sự đều liên quan đến trang web này, Phó cục gợi ý không sai.

“Không sai, chúng tôi đã tra đến chỗ này rồi.” Kỷ Y Bắc mỉm cười nhìn ông ta.

Một lúc lâu sau, giọng nói khô và khàn của Trần Quân mới vang lên, người đàn ông đã sống hơn nửa quãng đời này có lẽ đang thực sự sợ hãi điều gì đó, khi nhìn thấy trang web này, ông ta dường như nhìn thấy một con quỷ rất kinh khủng.

Cổ họng ông ta như bị bóp nghẹt, giọng nói giống như đang đi giữa địa ngục, tuyệt vọng và khàn khàn: “Các người tra không ra đâu.”

Kỷ Y Bắc mỉm cười: “Ông biết những gì?”

Trần Quân nhất thời cười khổ: “Tôi không biết gì cả. Tôi đã dành hơn mười năm rồi mà vẫn không tra ra một cái gì cả.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất