Chương 1
“Lý Nhiên đã về, tối nay chúng ta tổ chức tiệc chào mừng cho cô ấy.”
Ngô Dự nói.
Tôi đang đọc một cuốn sách, đến đoạn gay cấn nên nhất thời không phản ứng kịp. Ngô Dự sốt ruột, giật lấy cuốn sách của tôi và nói: "Em ghét cô ấy đến vậy sao? Đến mức ngay cả câu trả lời cũng không thèm?”
Tôi vô thức hỏi lại, “Ghét ai?”
Thực ra tôi không nghe rõ, nhưng sắc mặt Ngô Dự càng khó coi hơn. Anh ta ném cuốn sách của tôi xuống đất, lớn tiếng nói: "Anh bảo Lý Nhiên đã về, tối nay tổ chức tiệc cho cô ấy.”
“Hôm nay là sinh nhật của anh, mà anh lại muốn tổ chức tiệc cho cô ta?”
Tôi đã xin nghỉ phép năm, chuẩn bị kỹ lưỡng để tổ chức sinh nhật cho anh ta thật chu đáo. Kết quả, anh ta chẳng hề quan tâm, thậm chí còn muốn tổ chức tiệc cho Lý Nhiên vào đúng ngày sinh nhật mình.
Dù sao thì... ai bảo tôi luôn là người dễ chịu đây.
Vì vậy, không cần anh ta trả lời, tôi nói: “Được.”
Ngô Dự liếc tôi một cái đầy khinh bỉ, sau đó đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi nhặt cuốn sách lên, ép chặt bìa sách bị gập nát. Trong lòng lạnh buốt.
Tất cả mọi người đều nói tôi là kẻ hèn hạ trước mặt Ngô Dự, tôi không phản bác. Tôi cam tâm tình nguyện bị anh ta gọi đến là đến, đuổi đi là đi – tất cả chỉ vì anh ta từng là bạn thân của tôi, và cũng bởi vì anh ta đã cứu mạng tôi.
Ngô Dự và tôi từ nhỏ đã sống trong cùng một khu dân cư. Khi còn nằm trong bụng mẹ, chúng tôi đã "biết" nhau qua lớp da bụng ấy.
Chúng tôi chơi với nhau từ thuở còn trần truồng, từ bé đã hẹn ước sẽ trở thành những người bạn tốt nhất của nhau.
Năm lớp chín, tôi bị một đám lưu manh chặn lại trong con hẻm nhỏ. Bọn chúng tuy tuổi còn trẻ nhưng cực kỳ tàn nhẫn. Sau khi đẩy tôi ngã, một tên trong số đó bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Tôi biết chúng định làm gì. Tôi sợ hãi đến chết điếng, cầu xin chúng: “Xin các người tha cho tôi đi, tha cho tôi đi, làm ơn.”
Nhưng chúng không động lòng, trên môi hiện rõ nụ cười tàn ác: “Chưa từng thử hàng học sinh, trông non quá.”
Tôi càng thêm kinh hoàng, biết rằng cầu xin cũng vô ích, vì vậy tôi hét toáng lên, cầu mong có người lớn nào đó đi ngang qua để cứu tôi.
Bọn lưu manh cởi áo tôi ra, tay chúng chạm đến quần tôi. Tôi vùng vẫy mạnh mẽ, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Ngay khi tôi gần như tuyệt vọng, Ngô Dự từ đầu hẻm lao vào, lao thẳng vào đánh nhau với bọn lưu manh. Một đứa con trai chưa trưởng thành như anh ta sao có thể đấu lại nhiều người như thế? Nhưng anh ta như điên cuồng che chắn cho tôi, hét lớn đến khản giọng, tung những cú đấm không theo quy tắc nào, chẳng hề nghĩ đến sự an toàn của bản thân.
Rất nhanh sau đó, anh ta bị bao vây đánh hội đồng. Tôi cố gắng bò dậy để giúp, nhưng bọn lưu manh chuyển mục tiêu sang tôi. Cuối cùng, anh ta đè tôi xuống dưới bảo vệ, máu rỉ ra từ khóe miệng, an ủi tôi qua hơi thở yếu ớt: “Đừng sợ, A Thời đừng sợ.”
Tôi vừa sợ hãi vừa bị anh ta đè đến mức không thở nổi, trong lúc hoảng loạn tôi ngất đi.
Khi tỉnh dậy, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của anh ta, tôi tự nhủ, từ nay về sau mình phải đối xử thật tốt với anh ta.
Nhưng không hiểu tại sao, sau khi lên cấp ba, anh ta dần thay đổi. Anh ta bắt đầu xa lánh tôi, thường dùng giọng điệu khinh miệt để nói chuyện với tôi, động chút là hét lên, liên tục làm nhục tôi bằng những hành vi nhỏ nhặt. Tôi không hiểu lý do, nhưng cũng không sao, lần cứu mạng ấy của anh ta đáng để tôi bỏ qua tất cả những điều xấu mà anh ta đã làm với tôi.