Hoa Nở Chốn Không Người

Chương 5

Chương 5
Trong những ngày sau đó, số lần Bạch Thần đến chữa bệnh cho ta ngày càng nhiều hơn.
Nhưng bệnh tình của ta lại chẳng hề có chút khởi sắc nào, ta dần dần tiến gần hơn tới kết cục đã định sẵn.
Ta tự thấy có thể kéo dài thêm chút thời gian đã là mãn nguyện, cha mẹ và các huynh trưởng cũng vô cùng biết ơn Bạch Thần. Nhưng hắn luôn cảm thấy chưa đủ, luôn nghĩ rằng ta còn có thể khỏe hơn một chút, tốt hơn một chút.
Hắn thức suốt mấy đêm liền để lật giở cổ thư, đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi. Thế nhưng mỗi khi đến chữa bệnh cho ta, hắn luôn giả vờ tươi cười, nói rằng ta sẽ sớm khỏi bệnh.
Sau lần tái phát bệnh tiếp theo, ta chỉ có thể nằm lì trên ghế mây đọc sách. Nghe hắn nói những lời như dỗ dành trẻ con, ta khẽ thở dài: "A Thần." Ta cố ý trêu hắn: "Thực ra ta là một tiểu tiên nữ trên chín tầng trời, lén xuống trần gian nửa tháng bị Vương Mẫu Nương Nương phát hiện, giờ bà ấy muốn bắt ta trở về rồi."
Nghe vậy, khóe mắt Bạch Thần hơi đỏ lên. Một lúc lâu sau, hắn hạ quyết tâm, cong môi cười với ta: "Vậy ta phải tranh giành ngươi với Vương Mẫu Nương Nương rồi."
...
Thời tiết ấm dần, vạn vật hồi sinh. Mùa xuân luôn tràn đầy sức sống và hy vọng.
Chỉ trừ ta.
Ánh nắng mùa xuân rực rỡ, nhưng ta không thể bước chân ra khỏi phòng dù chỉ nửa bước. Ánh sáng từ khe cửa sổ chiếu vào mặt ta, dường như xua tan bệnh khí tích tụ bấy lâu, khuôn mặt ta trông hồng hào như người bình thường.
Ta thiếp đi.
Nhưng rất nhanh bị nghẹt thở tỉnh lại.
Bạch Thần vẫn cặm cụi lật giở y thư, ngồi bên bàn, ánh mắt đầy lo lắng và sự cố chấp.
Trong lòng ta khẽ động, cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Thời tiết ngày một ấm áp, ta năn nỉ Bạch Thần, cầu hắn dẫn ta ra ngoại ô thả diều.
Ngoại ô Trường An mùa xuân, có không ít thiếu nam thiếu nữ đang dạo chơi. Những ngày này, cũng có vài vị tăng nhân đến đây giảng đạo Phật pháp.
Bạch Thần do dự, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được sự van xin của ta, đành đồng ý.
Ngoài thành Trường An, tháng Ba chim oanh hót, hoa nở đầy cành.
Không biết từ đâu, Bạch Thần lấy ra một chiếc diều hình dáng như một nữ tử quý tộc, mỉm cười hỏi ta có muốn thả không.
Chiếc diều hợp ý ta vô cùng, nhưng giờ đây làm sao ta có thể chạy được? Bạch Thần nhanh chóng giúp ta thả diều lên trời, sau đó đưa dây diều cho ta. Ta không giữ được dây, Bạch Thần bèn cầm tay ta, dạy ta cách thả diều cao hơn.
Bầu trời xanh thẳm, không một gợn mây, chiếc diều của chúng ta bay cao và xa. Ta hiếm khi vui vẻ như thế, quên hết quy tắc lễ nghi của một tiểu thư danh gia, chỉ liên tục reo lên: "A Thần!"
Từ đầu đến cuối, Bạch Thần không đáp lại ta một lời, chỉ luôn đứng phía sau, với tư thế bảo vệ, nhẹ nhàng khoanh tay quanh ta, tùy ý điều khiển dây diều theo ý ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất