Chương 7
Ngày bé, vì không được ra ngoài chơi, cha thương ta nên sưu tầm rất nhiều sách kể chuyện kỳ lạ để giải khuây. Trong số đó, có một cuốn gọi là Hoang Kinh , ghi chép về các loài yêu quái trong truyền thuyết.
Ta nhớ rằng có một loại yêu quái, sinh ra từ dãy núi Côn Luân, sau trăm năm tu luyện hóa thành hình người, cao chín thước, da trắng như tuyết, tóc đen óng mượt, sống ẩn dật ban ngày và hoạt động về đêm. Nó thích ăn ngũ cốc, thường hòa mình vào nhân gian, và sở hữu khả năng chữa lành mọi bệnh tật.
Khi còn nhỏ, bị hành hạ bởi bệnh tật, ta khóc lóc đòi đến núi Côn Luân để tìm loại yêu quái này, hy vọng nó sẽ chữa khỏi căn bệnh bẩm sinh cho ta. Nhưng núi Côn Luân xa xôi vời vợi, mà ta lại là đứa trẻ yếu ớt sống nhờ thuốc thang. Cha mẹ sao có thể đồng ý? Họ chỉ an ủi ta rằng những câu chuyện trong sách đều là giả, thậm chí cha còn mời một ông lão đến, bảo rằng ông ấy chính là tác giả của Hoang Kinh . Ông lão khẳng định rằng đó chỉ là những câu chuyện bịa đặt, ta mới miễn cưỡng từ bỏ ý định.
Chỉ là, những năm tháng nằm liệt giường, giữa đêm khuya tỉnh giấc, ta không ít lần mơ mộng rằng nếu thật sự tồn tại loại yêu quái có khả năng chữa lành thì tốt biết bao.
Sự xuất hiện của Bạch Thần, có lẽ là điều khiến ta vui nhất trong suốt những năm qua.
Bởi vì ta nghĩ rằng mình thật sự có thể khỏi bệnh.
Nhưng đúng là ta đã tính toán hắn.
Ta cố gắng thăm dò hắn, cố tỏ ra ngây thơ và tốt bụng với hắn, năn nỉ hắn dẫn ta ra ngoài chơi, tất cả chỉ để khiến hắn gắn bó với ta, ở lại chữa trị cho ta mà thôi.
Nhưng hôm đó, ta tình cờ lật lại cuốn Hoang Kinh đã phủ đầy bụi, cuối cùng cũng tìm thấy kết cục của câu chuyện.
Loài yêu quái đó, vì mang trong mình khả năng chữa lành, trở thành mục tiêu săn đuổi của con người. Nhưng khả năng chữa lành ấy đâu phải là phép màu có thể chữa bách bệnh – thực chất, để chữa được mọi bệnh, cần phải lột da cắt thịt nó, dùng xương yêu của nó làm thuốc.
Hôm đó, Bạch Thần còn hỏi ta đang đọc gì, nhưng ta chỉ lặng lẽ đóng sách lại, không đáp lời.
Hắn chân thành và lương thiện như vậy, hà cớ gì phải vì dục vọng ích kỷ của bọn phàm nhân chúng ta mà phải chịu cảnh lột da bóc xương?
Sau khi Bạch Thần rời đi, ta một mình trở về nhà. Mẹ nghe tin Bạch Thần đã đi, vừa thất vọng vừa lo lắng, vội vàng muốn mời lại những lang y từng cư ngụ tại phủ Tôn gia bằng bất cứ giá nào.
"Không cần đâu." Ta ngăn mẹ lại, không để bà mời thêm lang y: "Thật sự không cần nữa."
"... Những năm qua, vì chữa trị cho ta, gia đình đã phải tiêu tốn bao nhiêu tiền của." Nói đến đây, nước mắt ta rơi xuống. Sợ ta tái phát bệnh, mẹ vội kéo ta ngồi xuống. Ta hít thở vài hơi: "Tiền bạc thì không nói làm gì, cha mẹ toàn tâm toàn ý lo cho ta, các huynh trưởng cũng bị cuộc đời ta kéo lùi lại."
Thực ra, ba vị huynh trưởng của ta đều là những người tài giỏi, bao nhiêu cô gái Trường An đều mơ ước họ.
Nhưng mấy năm nay, vì ta liên tục nằm trên ranh giới sinh tử, các huynh ấy luôn lo lắng cho ta, không còn tâm trí để nghĩ đến tương lai, cứ thế trì hoãn mãi.
Đại ca bỏ mặc chức quan tốt đẹp, chạy đến sa mạc tìm thầy thuốc cho ta; Nhị ca sau khi thi đỗ cử nhân không tiếp tục thi nữa, chỉ lo chạy đông chạy tây, gặp ai cũng hỏi thăm danh y; Tam ca đáng thương nhất, chỉ hơn ta ba tuổi, nhưng từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ, sớm hiểu chuyện, thường tìm đủ trò để làm ta vui vẻ.
Chưa kể, cha mẹ đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc vì ta.
Giờ ta đã mười tám tuổi.
Còn hai năm nữa là đến thời hạn chết mà thái y già đã tuyên bố, nhưng ta không muốn chữa trị nữa.
Tất cả mọi người đã hy sinh quá nhiều vì ta, và ta cũng đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng và đề phòng của Bạch Thần, ta đột nhiên ngộ ra.
Mẹ ôm ta vào lòng, nước mắt giàn giụa: "Mẹ chỉ hận bản thân không đủ xứng đáng, không thể cho con một cơ thể khỏe mạnh."
...