Chương 05:
Còn về "lời giải thích" mà Thiệu Trầm nhắc đến với tôi, chính là anh đưa cho Mạnh Vãn Ngu một khoản tiền bồi thường lớn.
Điều này tạo nên cảnh tượng: ánh trăng sáng chính chủ trở về, kẻ thế thân quả nhiên chỉ là kẻ thế thân.
Mạnh Vãn Ngu rất yêu Thiệu Trầm, thậm chí yêu đến mức gần như đánh mất chính mình.
Cô ấy chưa bao giờ được Thiệu Trầm công khai thừa nhận, phải thường xuyên chịu đựng những tin đồn tình ái giữa anh và những người phụ nữ khác bên ngoài.
Nhưng chỉ cần Thiệu Trầm nói rằng những mối quan hệ kia chỉ là vui chơi qua đường, Mạnh Vãn Ngu liền cam tâm tình nguyện ở bên anh suốt năm năm.
Từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi,
tuổi xuân của một người con gái, có được mấy lần năm năm?
Khi ở bên nhau, dù Thiệu Trầm chưa từng thiếu thốn vật chất cho cô, nhưng anh luôn thiếu kiên nhẫn với cô.
Anh không quan tâm sở thích của cô, cũng chẳng để ý cô đợi anh bao lâu.
Bởi vì Thiệu Trầm biết, Mạnh Vãn Ngu yêu anh, yêu đến mức chấp nhận mọi thứ ngọt ngào lẫn cay đắng.
Yêu đến mức anh nghĩ rằng, dù anh đối xử với cô ra sao, cô vẫn sẽ mãi yêu anh.
Với cô, anh luôn nắm chắc phần thắng.
Vì vậy, anh chỉ đơn giản là dựa dẫm vào tình yêu của cô mà thôi.
Ngày hôm đó, khi rời đi, tôi quay đầu lại, suy nghĩ miên man, dùng chính câu hỏi của Thiệu Trầm để hỏi ngược lại anh: "Anh sẽ không hối hận chứ?"
Anh bình tĩnh đặt chén trà xuống, dường như đã nhìn thấu tất cả, trả lời tôi: "Tôi biết mình đang làm gì."
Tôi khẽ "ồ" lên một tiếng đầy châm biếm, không nói thêm lời nào, xoay người bỏ đi.