Lý Cáp vốn cũng không trông đợi Diễm Nhi có thể thật sự thích ứng liền được
thân phận nha hoàn thị nữ, nhưng không nghĩ tới, giữa trưa vừa mới quay lại,
đến tối đã có chuyện.
Nhìn Diễm Nhi đang quỳ trước mặt, Lý Cáp hỏi: “tại sao đánh người?” chiều nay
Lý Cáp vừa đi dạo một vòng quay lại, Lý Đông liền mang theo Diễm Nhi đến –
trong lúc đang nấu cơm nàng lại có thể đánh lão quản bà phụ trách giam đốc ở
phòng bếp, nghe nói lão quản bà đó hơn năm mươi tuổi đã gãy hai tay.
Diễm Nhi gục đầu nói: “ nàng bắt tóc nô, nô nhất thời tức giận, liền đánh nàng
hai chưởng.”
“hai chưởng liền gãy hai tay? Người thật lợi hại mà”
“nô sai rồi, mời chủ tử xử phạt” Diễm Nhi quỳ rạp trên đât.
“ân, thái độ coi như cũng được, chuyện này cho qua đi.” Lý Cáp nhàn nhạt nói.
Diễm Nhi sửng sốt, vốn tưởng rằng đánh lão quản bà kia phải chịu trách phạt
lớn, không nghĩ tới chuyện gì cũng đều không có, chủ tử này thật đúng là hỉ nộ
vô thường!
“lại đây.” Lý Cáp cầm một viên thuốc đen thui nhìn Diễm Nhi nói.
Diễm nhi theo lời đi qua.
“quỳ xuống.” Lý Cáp ra lệnh.
Diễm Nhi quỳ xuống bên chân hắn, nhìn viên thuốc trong tay hắn, trong mắt hiện
lên thần sắc sợ hãi.
Lý Cáp có chút cười nói: “yên tâm, không phải độc dược, ăn vào chỉ làm cho
người trong vòng bảy ngày không có cách nào sử dụng nội lực mà thôi.” Viên
thuốc này là hắn lại trong phòng của lão thái bà Hoa Liễu Vân tìm được, ăn vào
có thể ức chế công lực bảy ngày. Vừa đến quý phủ hắn liền chuẩn bị cho nàng
ăn, bất quá còn chưa kịp đưa cho nàng, nàng đã chạy trốn. Giữa trưa mới trờ
lại, Lý Cáp cũng không nghĩ nhiều, cũng không khiến nàng lập tức ăn, không
nghĩ tới buổi tối liền nháo sự rồi, một đại tiểu thư tính tình nhố nháo đến
vậy, trước một thị nữ nha hoàn biết võ như Diễm Nhi, cũng giống như khi dễ một
tiểu hài tử vậy.
Diễm Nhi do dự một chút, cũng vẫn mở miệng nuốt viên thuốc xuống.
“ân, ngươi trở về tiếp tục làm việc đi. Tốt rồi, có thể ăn chút gì đó, ngủ
thoải mái chút, mặc xiêm y xinh xắn, cũng có thể làm ít việc. Đợi ngươi chừng
nào nghe lời giống như Thiên Thiên vậy, có thể đến bên cạnh bổn công tử.
“dạ, chủ tử”
Lý Cáp*nằm dài ra, hai chân gác trên bàn, đối với Thiên Thiên đang cùng Đại
Phi chơi đùa: “đàn cho ta một khúc.”
“dạ” sau đó Thiên Thiên đi tới và ngồi xuống trước cổ cầm, khiêu hai hạ âm,
bắt đầu gãy lên: “Phượng cầu hoàng”
Mấy ngày nay Lý Cáp vẫn cùng Thiên Thiên ở cùng một chỗ, cùng ăn cơm, cùng tắm
rửa, cùng ngủ, cùng đi dạo phố, cùng ngẩn người xem bình minh, xem hoàng hôn.
Ngoài lúc Thiên Thiên vẽ tranh ra, Lý Cáp nhàm chán nên cùng Đại Phi ra ngoài
dạo, lúc khác hai người cơ hồ có thể nói đều cùng một chỗ, không ra khỏi tầm
mắt của nhau.
Kết quả thành ra, thiên thiên bây giờ mặc dù trước mặt những người khác còn có
chút thẹn thùng, nhưng trước mặt Lý Cáp cũng trở nên vui vẻ hoạt bát rất
nhiều, cơ hồ mỗi ngày nói đều muốn nhiều hơn trước kia rất nhiều.
Tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp lại thiện giải nhân ý rất được lòng của Lý
Cáp, thậm chí chỉ cần vừa thấy Thiên Thiên, Lý Cáp liền nhịn không được muốn
mỉm cười, tâm tình cũng lập tức trở nên vui vẻ thoải mái.
Lý Cáp híp mắt hưởng thụ âm thanh ưu mỹ từ cổ cầm của Thiên Thiên đột nhiên
trong lòng nhất động, cổ nhạc ở thế giới này mặc dù rất êm tai, nghe vào có
một loại mỹ cảm lắng dịu cổ điển. nhưng nếu từ thiên thiên dùng cổ cầm kia
diễn tấu một khúc nhạc ở thế giới này, lại kết hợp thêm giọng hát, sẽ là dạng
cảm thụ gì?
Thiên Thiên, ngươi ngừng một chút, ngươi nghe một chút ca từ của ca khúc này:
“Lý Cáp vừa nói, vừa mang “tiếu hồng trần” ca khúc được yêu thích nhất kiếp
trước khẽ hát lên một lần, mặc dù ngũ âm kiếp trước của hắn không được đầy đủ,
nhưng kiếp này không chỉ có thân thể rất rất biến thái, xướng lên cũng có một
phong vị rất khác biệt.
“thế nào? Nhớ kỹ chưa?” Lý Cáp đã xướng ba lần, đối với Thiên Thiên hỏi: “có
thể diễn tấu không?”
“có thể.” Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu khẳng định.
“được, vậy ngươi vừa đàn vừa xướng ca khúc “tiếu hồng trần” này đi. Lý Cáp lại
lần nữa nằm dài trên ghế, hai mắt nhắm lại, chuẩn bị thưởng thức thiên thiên
đàn cổ cầm thế giới này và xướng “tiếu hồng trần” ca khúc lưu hành ở thế giới
kia
Tiếng đàn thanh thúy vừa vang lên, một khúc “tiếu hồng trần” mang nồng đậm ý
vị cổ điển từ mười ngón tay thon thon của Thiên Thiên khảy ra, có chút địa
phương tuy so với kiếp trước bất đồng, nhưng bản thân Thiên Thiên thêm vào đối
với khúc nhạc đã hay, lại làm cho ca từ nghe càng du dương ưu mỹ hơn,
Sau khúc dạo đầu, Thiên Thiên bắt dầu dùng thanh âm tuy có hơi trẻ con nhưng
cũng trong trẻo nhu mỹ xương lên:
Hán Việt:
“hồng trần đa khả tiếu
si tình tối vô liêu
mục không nhất thiết dã hảo
thử sanh vị liễu
tâm khước dĩ vô sở nhiễu
chích tưởng hoán đắc bán thế tiêu diêu
tỉnh thì đối nhân tiếu
mộng trung toàn vong điệu
thán thiên hắc đắc thái tảo
lai sanh nan liêu ái hận nhất bút câu tiêu
đối tửu đương ca ngã chích nguyện khai tâm đáo lão
phong tái lãnh bất tưởng đào
hoa tái mỹ dã bất tưởng yếu nhâm ngã phiêu diêu
thiên việt cao tâm việt tiểu
bất vấn nhân quả hữu đa thiểu
độc tự túy đảo
Tạm dịch:
Cõi hồng trần nhiều điều nực cười
Si tình là đều vô vị nhất
Tự cao tự đại cũng tốt
Cuộc đời này chưa hết
Tâm cũng không muộn phiền
Chỉ đổi lấy nữa đời tiêu dao
Tỉnh thì cười với người
Trong mộng đã quên đi toàn bộ
Than trời tối quá sớm
Kiếp sau khó liệu, ái hận xóa bỏ
Đối rượu thi ca chỉ nguyên vui vẻ tới già
Gió có lạnh cũng không muốn lẫn trốn
Hoa có đẹp cũng không muốn, mặc cho ta phiêu phiêu
Trời càng cao trái tim càng nhỏ
Không hỏi nhân quả có bao nhiêu
Một mình say ngã
link nghe ca khúc: http://songtaste.com/song/1514188/
Giọng hát với tiết tấu thanh thoát lại mang một chút bi thương vẫn vương vấn
trong phòng, Lý Cáp nghe như say như túy, ngay cả con Đại Phi bên cạnh cũng
chớp đôi mắt to đen bóng , đôi tai nhổng lên chăm chú lắng nghe.
Lý Bình, Lý Tây ngoài phòng, diễm nhi vừa mời đi còn không xa đều dừng công
việc trong tay, dừng cước bộ, si ngốc khi nghe âm thành tuyệt mỹ cùng tiếng ca
phảng phất đến từ bầu trời vậy.
Khúc nhạc vừa dứt, Lý Cáp thở dài một hơi, chậm rãi mở to mắt, đứng dậy vỗ
tay: “tuyệt! tuyệt! tuyệt! thật là tuyệt! ca khúc này do người đàn tấu, quả
thật tựa như âm thanh tự nhiên vậy rất động lòng người, qua vài năm nữa, đợi
thanh âm của ngươi càng thêm thành thục, xướng lên tất nhiên càng thêm êm tai
tuyệt vời, Thiên Thiên thật sự là bảo bối của ta, Thiên Thiên à!
Thiên Thiên đứng lên lại trước mặt Lý Cáp vén áo thi lễ, nhẹ giọng nói: “đều
là ca từ của chủ tử hay, Thiên Thiên chỉ dựa theo ý tứ của chủ tử, đem nó vừa
đàn vừa hát mà thôi!
“thế nào, cảm giác ca khúc thế nào?” Lý Cáp hỏi. Hắn hoàn toàn tin tưởng, lấy
giọng của Thiên Thiên, vài năm sau xướng ca khúc này, tuyệt đối có thể đánh
động mọi người, nếu là ở thế giới kiếp trước kia, tuyệt đối là một ngôi sao
siêu cấp thần tượng đây. Cho dù hiện tại, thanh âm cũng đã đủ làm say lòng
người rồi.
Thiên Thiên nói: “ca khúc này rất đặc biệt, ca từ cũng rất quái lạ, nhưng viết
rẩt hay. Mới đầu thoạt nhìn tưởng như tiêu diêu khoái hoạt hiểu rõ cuộc đời ảo
huyền, nhưng ẩn dấu một chút cam chịu và bi thương, người viết ca khúc này
cũng là một người thương tâm đây.”
Vài ngày sau đó, Lý Cáp lại dạy Thiên Thiên thêm vài ca khúc kiếp trước nữa.
Tuyển chọn cả hắn đều là thiên về ý vị cổ điển, như một số ca khúc chủ đề võ
hiệp, kịch lịch sử, cho nên đa số đều được Thiên Thiên dùng cổ cầm biểu đạt
rất là hay. Có chút chỗ bản thân Lý Cáp nhớ không quá chuẩn xác, Thiên Thiên
còn có thể căn cứ giai điệu trước sau của ca khúc viết ra ca từ thích hợp,
khiến cho Lý Cáp vô cùng khen ngợi một phen.
Thiên Thiên luyện thành thực mấy ca khúc đó, cuộc sống của Lý Cáp lại nhiều
hơn một niềm vui thú – nghe Thiên Thiên dùng cổ cầm đàn và xướng ca khúc kiếp
trước.
Nhắm mắt lại thưởng thúc ca khúc quen thuộc nhưng ý vị bất đồng, Lý Cáp luôn
cảm giác tâm trí hắn đang đung đưa giữa kiếp trước và kiếp này, đủ chuyện kiếp
trước cùng nhiều chuyện kiếp này tại trong đầu hắn không ngừng hiện lên, một
lúc hắn đang ở trên ghế sa lon trong nhà xem phim, một lúc lại ở trên giường
êm ái trong Lý phủ của mình nghe Thiên Thiên xướng ca, một lúc bản thân là học
sinh ngoan ngoãn mặc đồng phục đi học, một lúc là một tên ăn chơi trác táng
dắt ác khuyển rêu rao gây sự chú ý, một lúc ở trong lớp học lén ngủ, một lúc
lại ở trên phố chợ kêu la láo xược…
Kiếp này kiếp trước chỉ cách nhau mỏng manh, âm thanh sâu kín của cầm cổ làm
hắn nhớ lại những chuyện cũ, tiếng ca nhẹ nhàng khiến cho trí nhớ hai đời dần
dần dung hòa thành một.
Khúc nhạc vừa dứt, mở mắt ra, chính là Thiên Thiên đáng yêu xinh đẹp động lòng
người, còn có ngao khuyển Đại Phi trung thành không thay đổi, còn có gian
phòng phú quý xa hoa, còn có nhị công tỷ chín tuổi ăn chơi trác táng.
Đúng vậy, lúc này mới là thế giới của ta, đây mới là cuộc sống đích thực của
ta. Kiếp trước, đã là quá khứ, hiện tại, mới thật là phải nắm chặt lấy. Lý Cáp
dường như cảm giác được mới vừa rồi từ trong mộng lớn tỉnh lại, hết thẩy kiếp
trước, đều cũng là hình tượng không có thật ở trong mộng. Mà thế giới hiện
tại, cũng dần dần ở trong đầu hắn trở nên rõ ràng hơn chân thật hơn.
“Thiên Thiên, ta là ai?” Lý Cáp hỏi.
Thiên Thiên buồn bực đáp: “người là chủ tử của Thiên Thiên!”
“chủ tử của Thiên Thiên là ai?”
“chủ tử của Thiên Thiên chính là Lý Cáp người.”
“đúng, ta là Lý Cáp.” Lý Cáp cười.
“chủ tử đương nhiên là Lý Cáp.” Nhãn tình Thiên Thiên sáng lên mà khẳng định.