Diên Đông Vương là người đầu tiên khác họ được phong vương từ khi Đại Hạ Quốc
lập quốc tới nay, vương vị truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, thừa kế cha
truyền con nối, quý phủ lại có miễn tử kim bài được Thái tổ hoàng đế khai quốc
ban cho.
Diên Đông Vương Chân thị là danh môn, từ xưa đều là danh tướng thế gia, từ đời
này sang đời khác đều có danh tướng xuất thế, đến Diên Đông Vương hiện tại
từng một đại tướng quân nổi danh hiển hách của Đại Hạ Quốc, thống lĩnh qua hơn
mười vạn binh mã, lập qua vô số chiến công, thủ hạ mãnh tướng như vậy, trong
quan đội danh vọng như trời, Lý Tư Hồng từng là một viên đại tướng dưới tay
hắn.
Đáng tiếc Chân lão vương gia chỉ có hai con, nhưng con lớn theo văn, con thứ
hai theo buôn bán, quả thật đều không muón theo con đường võ tướng, hai người
đều chỉ sinh con gái, nhưng thật ra nữ như gả cho tâm phúc ái tướng cũng sinh
cho lão hai ngoại tôn, nhưng đại ngoại tôn cũng theo đường văn, tiểu ngoại tôn
nghe nói thiên tư thông minh nhưng không hòa nhả, thích trêu trọc quyền cước,
làm cho Chân lão vương gia cực kỳ yêu thích, lão cũng không biết rõ, Lý Cáp
không chỉ không biết văn mà võ cũng chẳng thông, hắn chỉ hai thế thái cực
quyền mà thôi.
ở tỉnh Tĩnh Khang, chức quyền lớn nhất chính là Tuần phủ một tỉnh, nhưng có
mặt mũi nhất, uy vọng cao nhất, nói chuyện có tác dụng nhất, cũng là Diên Đông
Vương Chân Minh Viễn, mặc dù ở trong Đại Hạ Quốc, lão vương gia Diên Đông
Vương cũng là giẫm chân một cái chấn động ba lần. Quân giới càng là có một
nhánh của Chân phái, Diên Đông Dương đào tạo ra võ tướng võ quan, ngày lễ diệp
tết đều đích thân mình đến Diên Đông phủ bái kiến lão vương gia.
Hôm nay Chân lão vương gia tổ chức mừng thọ bảy mươi tuổi, Diên Đông Phủ, tỉnh
Tĩnh Khang, quân chính hai giới xung quanh, phú thương quý thương cùng một ít
lão bộ hạ trước kia của Diên Đông vương gia đều có thể đích thân đến, nếu
không cũng sẽ phái thân nhân hoặc thân tín trọng yếu mang lễ vật đến chúc thọ.
Trong nhất thời, ngoài cửa Diên Đông Phủ ngựa xe như nước náo nhiệt vô cùng.
Mấy ngày này, Diên Đông thành người đến rất đông, xe cộ đều tăng lên không
ngừng gấp đôi, khách trọ trong thanh nguyệt lâu, tụ bảo khách điếm, thiên vân
lâu, các khách điếm, tửu lâu có đẳng cấp trong thành đều được Diên Đông vương
phủ bao xuống hết, dùng để chiêu đãi người đến chúc thọ, chỉ có một bộ phận có
thân phận tôn quý hoặc cùng Diên Đông vương gia kết giao thân mật mới có thể
trụ trong khách phòng của vương phủ.
Ngay cả hoàng thượng ở kinh thành đều tự mình đề bút lời chúc sai người mang
đến vương phủ chúc thọ lão vương gia, vương công quý tử khác tới cũng không
ít, Diên Đông vương phủ lúc này có thể nói là đề phòng nghiêm ngặt, phần đông
Tổng đốc, Tuần phủ, bố chánh sử, án sát sử, Tri phủ, tướng quân, Vương gia các
nơi trong cả nước tề tụ ở đây, nhưng chỉ vài người được cho ở địa phương này.
ở tiệc chúc thọ đêm đó, Diên Đông vương gia Chân Minh Viễn dù bảy mươi tuổi
mặt mày hồng hào, cùng các tân khách nâng cốc nói cười, hào khí uy vũ không
chút nào giảm so với năm nào trong quân đội
Đem hào khí của tiệc chúc thọ đẩy lên cao chính là một khúc “Tướng Quân hành”
do Thượng Quan Thanh Thanh xướng ca, Thiên Thiên gãy đàn, Diễm Nhi nhảy múa.
Lời khúc “Tướng Quân Hành này, đều là bốn người hợp tác hoàn thành, Thiên
Thiên cùng Thanh Thanh gãy đàn phổ nhạc, lý cáp nghe xnog lại căn cứ vào hiểu
đôi chút về âm nhạc hiện đại kiếp trước, thay đổi đôi chút, khiến cho người
nghe cảm động, mà lời còn đo Lý Cáp căn cứ cầm khúc, vắt óc suy nghĩ mà viết
ra, mặc dù không có tài văn chương nhưng cũng xướng nghe được, cũng có vài
phần hào khí.
Tiếng Trung:
“将军少年披戎装,仗剑纵马北地狂� � �
斩敌头颅万千颗,生死兄弟情意长。
一朝胡马犯边关,热血男儿齐北上。
战鼓轰鸣马蹄响,旌旗招展军中扬。
铮铮铁骨铸英雄,一腔涌尽壮士血。
挥军百万定江山,豪情霸气传四方。
一世刚骨伤无惧,两袖清风笑中藏。
人生不过百年间,留得青史后人传。� � �
Hán Việt:
“tương quân thiểu niên phi nhung trang,trượng kiếm túng mã bắc địa cuồng。
trảm địch đầu lô vạn thiên khỏa,sanh tử huynh đệ tình ý trường。
nhất triêu hồ mã phạm biên quan,nhiệt huyết nam nhi tề bắc thượng。
chiến cổ oanh minh mã đề hưởng,tinh kỳ chiêu triển quân trung dương。
tranh tranh thiết cốt chú anh hùng,nhất khang dũng tẫn tráng sĩ huyết。
huy quân bách vạn định giang sơn,hào tình phách khí truyện tứ phương。
nhất thế cương cốt thương vô cụ,lưỡng tụ thanh phong tiếu trung tàng。
nhân sanh bất quá bách niên gian,lưu đắc thanh sử hậu nhân truyện。”
Dịch nghĩa:
Thiếu niên tướng quân khoác quân trang, trường kiếm phóng ngựa đất bắc cuồng”
Trảm muôn vạn đầu lâu quân địch, huynh đệ sống chết tình nghĩa càng sâu
Mai kia biên ải Hồ Mã Phạm, nhiệt huyết nam nhi tề tụ trên đất bắc
Trống trận ầm vang vó ngựa kêu, cờ quạt phất phới dương cao trong quân đội.
Xương cốt leng keng tạo anh hùng, lệnh phát hoàn thành trả bằng máu tráng sĩ
Chỉ huy trăm vạn quân bình định giang sơn, khí phách hào hùng truyền bốn
phương.
Một đời đau thương không sợ sệt, ẩn sau nụ cười liêm khiết
Nhân sinh bất quá chỉ trăm năm, sử sách được hậu nhân lưu truyền
Khúc này vừa xướng xong, tân khách cả sảnh đường đều vỗ tay khen hay, Diên
Đông vương gia cũng vuốt râu cười dài: “hay cho khúc ‘tướng quân hành, hay cho
câu khí phách hào hùng truyền bốn phương, hay, thật là hay!”
Trong tân khách cũng không ít người đa tài uyên bác, nhưng nghe khúc này, đều
khen rất hay, chỉ với ca từ này, cũng đã vừa lòng, bất quá sảnh đường trên rất
nhiều người là võ tướng trong quân đội, bất luận có hay không đọc qua sách,
đối với ca từ đều ra có vị, ít nhất viết đao thương hào hùng của tướng quân,
một cổ ý vị bi tráng đều trong tiếng ca phiêu đãng, làm cho tâm tình bọn họ
trào đang, phảng phất trở về chiến trường với tiếng trống trận đua tranh,
không khỏi khen ngợi vô cùng. Đợi đến khi ca khúc này do tiểu ngoại tôn của
vương gia, lý nhị công tử Lý Cáp năm nay mới mười một tuổi viết ra, càng khen
ngợi, anh hùng xuất thiếu niên, tuổi còn nhỏ đã có thể hào hùng như thế, tương
lại nhất định sẽ là một hảo hán anh hùng.
Lý Cáp mỉm cười đứng trước ngoại công Diên Đông Vương gia hành đại lễ: “tôn
nhi còn có hai khúc hiến cho ngoại công, chúc ngoại công mãi mãi hào hùng,
luôn luôn uy vũ!”
Lão vương gia cười to vỗ tay: “hay! Hay lắm tôn nhi, hay! Khá lắm mãi mãi hào
hùng, luôn luôn uy vũ! Hào hùng của ngoại câu, uy vũ của ngoại công sau này
còn muốn ngươi kế thừa đấy!”
Lý Cáp cung kính nói: “tôn nhi nhất định sẽ không để ngoại công thất vọng!”
Mọi người đứng bên thấy Lý Cáp tùy nhỏ nhưng cử chỉ động tác, ăn nói thần thái
đều rẩ thành thục chững chạc, một phái phong phạm đại tướng, đều gật đầu khen
ngợi.
Hai ca khúc kế tiếp đều không phải Lý Cáp viết ra, bất quá tạiThiên Thiên,
Thanh Thanh đạt được trong mắt mọi người, cũng biến thành ca khúc do hắn một
người viết ra:
Tiếng Trung:
“暗淡了刀光剑影,远去了鼓角争鸣� � �眼前飞扬着一个个,鲜活的面容。� �� ��了荒城古道,荒芜了烽火边城。
岁月啊,你带不走那一串串熟悉的姓� � �。
兴亡谁人定啊…盛衰岂无凭啊…一夜� � �云散哪……变幻了时空。
聚散皆是缘啊…离合总关情啊…担当� � �前事啊……何计身后评。
长江有意化作泪,长江有情起歌声。
Hán Việt:
“ám đạm liễu đao quang kiếm ảnh
viễn khứ liễu cổ giác tranh minh
nhãn tiền phi dương trứ nhất cá cá
tiên hoạt đích diện dung
yên một liễu hoang thành cổ đạo
hoang vu liễu phong hỏa biên thành。
tuế nguyệt a, nhĩ đái bất tẩu na nhất xuyến xuyến thục tất đích tính danh
hưng vong thùy nhân định a…thịnh suy khởi vô bằng a…nhất dạ phong vân tán
na……biến huyễn liễu thì không。
tụ tán giai thị duyến a…ly hợp tổng quan tình a…đam đương sanh tiền sự a……hà
kế thân hậu bình。
trường giang hữu ý hóa tác lệ,trường giang hữu tình khởi ca thanh。
lịch sử đích thiên không thiểm thước kỷ khỏa tinh,nhân gian nhất cổ anh hùng
khí tại trì sính túng hoành。”
Dịch nghĩa:
Đã mờ rồi ánh kiếm ánh đao
Lùi xa rồi tiếng loa tiếng trống
Vẫn rõ ràng sống động
Bao gương mặt anh hùng
Con đường xưa ngập trong cát bụi
Thành quách xưa hóa thành hoang tàn
Năm tháng oai hùng thành lịch sử
Bao chiến công tên tuổi còn vang
Mộng Bá Vương ai người quyết định
Lẽ thịnh suy há chẳng có nguyên nhân
Sự đời vần vũ như mây gió
Đổi thời gian đổi cả không gian...
Tụ táng nhờ có duyên
Ly hợp vốn do tình
Trả món nợ non sông trước mắt
Mặc đời sau thiên hạ luận bình...
Nước Trường Giang hóa thành sông lệ
Gió Trường Giang vang mãi bài ca
Giữa bầu trời lịch sử muôn triệu ánh sao sa
Trong dân gian vạn thuở ấy muôn triệu đóa hoa.
Link down bài hát: http://mediafire.com/?bd19d3q2wiu4rie
Một khúc “khung trời lịch sử”, bi tráng thê thương ý vị càng hơn ca khúc
trước, ở đây không người nào không sương mù trong mắt, thiết quyền nắm chặt,
tựa như đứng trước vạn quân, giục ngựa huy đao chỉ trận địch, xung đột qua lại
giữa sinh tử.
Âm thanh cầm nhạc đã tan không lâu, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, khúc
mới lại vang lên, lần này hát chính là bản thân Lý Cáp, trước mặt hắn còn có
một cái trống trận chánh tông.
Tiếng trống ầm ầm vang bên tai, càng làm cho hào khí vừa được tạo nên lần nữa
được đẩy lên cao, Diên Đông lão vương gia, không, nên gọi là Chân đại tướng
quân, tay cầm chén rượu, đứng lên, vẻ vui mừng cuồn cuộn trong mắt hổ, ánh mắt
lấp lánh nhìn Lý Cáp, đôi môi mím chặt.
Tiếng ca trầm lắng của Lý Cáp vang lên:
Tiếng Trung:
“滚滚长江东逝水
浪花淘尽英雄
是非成败转头空
青山依旧在
几度夕阳红
白发渔樵江楮上
惯看秋月春风
一壶浊酒喜相逢
古今多少事
都付笑谈中”
Hán Việt:
“cổn cổn trường giang đông thệ thủy
lãng hoa đào tẫn anh hùng
thị phi thành bại chuyển đầu không
thanh sơn y cựu tại
kỷ độ tịch dương hồng
bạch phát ngư tiều giang chử thượng
quán khán thu nguyệt xuân phong
nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng
cổ kim đa thiểu sự
đô phó tiếu đàm trung”
Dịch nghĩa:
Nước Trường Giang về đông chảy xiết
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng
Đúng sai thành bại hóa không
Thanh sơn một dãy hoài cùng tháng năm.
Trãi mấy độ tà dương nguyệt khuyết
Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông
Gió trăng thu lại xuân nồng
Một bầu rượu ***c tương phùng hỉ hoan
Xưa nay muôn sự hợp tan,
Trút hết nỗi niềm thư thái ung dung.
Link nghe ca khúc: http://esnips.com/doc/45141e02-3...%3Fng%20Th%3Fn)
Ca khúc vừa xướng xong, công đường không một tiếng động, thẳng đến Diên Đông
Vương gia ngửa lên uống cạn chén rượu, cười dài nói: “tuyệt! Trút hết nỗi niềm
thư thái ung dung, Trút hết nỗi niềm thư thái ung dung!” mọi người lúc này mới
hồi phục tinh thần lại, vỗ tay khen hay, khen ngợi liên tục.lúc này đây cho dù
là nhóm thư sinh cũng không thể không lắc đầu, thở dài than: “khí phách, khí
phách!”
Diên Đông Vương gia bây giờ đối với ngoại tôn càng thích vô cùng, hắn thật quá
hiểu tâm ý mình. Lão tướng quân cả đời chinh chiến, phong hoa tuyết nguyệt gì
đó, chẳng có cảm giác. Chính là sôi nỗi khẳng khái, nhiệt huyết dâng trào của
trống trận, hào khí thê lương bi tráng của ca khúc, mới khiến cho lão cảm
động, cho lão thưởng thức.
Sau đó tiệc thọ tiếp tục, Lý Cáp cùng vài vị trưởng bối thân thích uống vài
chén, được bọn họ khen ngợi không thôi, mới mang nhóm người Thanh Thanh trở về
viện của mình.
Một ít công tử quyền quý trong buổi tiệc thấy phong thái của Diễm Nhi với
Thượng Quan Thanh Thanh đều bắt đầu rục rịch hỏi thăm thân phận, lai lịch của
hai nàng, kết quả sau khi biết được, nữ tử nhảy múa là thị nữ của nhị công tử,
nữ tử váy trắng ca hát là ca kỹ nỗi danh, nhưng giờ hình như chỉ phục vụ nhị
công tử, vậy còn Hà công tử thì sao? Nhị công tử chính là cháu ngoại ruột của
Diên Đông Vương gia, cháu ruột của đương triều thái sư, con của tổng đốc Thanh
Lâm.
Xong rồi, cái này không cần suy nghĩ nữa. Diên Đông Vương gia uy chấn tám
phương, thế lực vô cùng, Lý gia lại chính là thế gia quyền quý đứng đầu của
Đại Hạ Quốc, so với dòng tộc Chân thị Diên Đông Vương còn lớn hơn, người của
Lý nhị công tử, bọn hắn có thể chiếm được sao?
Lại nói Lý Cáp, đêm nay thấy ngoại công nghe xong ba ca khúc, mặc dù nước mắt
rưng rưng nhưng xem ra lão rất vui vẻ, nói vậy, tâm tư mình bỏ ra thật đáng
giá, nghĩ đến lúc về nhà, mẫu thân có hỏi mình cũng giao phó được, nhiệm vụ đi
chúc thọ ngoại công chuyến này xem như cơ bản hoàn thành.
Trở lại nội đường trong viện của mình, Mạch Đông Khoan một thân y phục dạ hành
đang ngồi trên ghế uống trà, Lý Tây bên canh hầu hạ.
Lý Cáp mỉm cười khi thấy Mạch Đông Khoan và nói: “việc đó làm tốt chưa?
Mạch Đông Khoan nói: “đương nhiên làm tốt, ta - sư phụ ngươi làm việc, khi nào
không được chứ?
Lý Cáp nói với Thượng Quan Thanh Thanh đứng bên cạnh: “Thanh Thanh đêm nay
không cần trở về Ái Vãn Các, ở lại đây qua đêm đi, Diễm Nhi, ngươi dẫn Thanh
Thanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Thanh Thanh không phải lần đầu đến Vương phủ, nhưng là lần đầu
tiên ở lại qua đêm, khi nghe Lý Cáp nói trong lòng cũng dâng lên một cảm giác
khác thường, trộm nhìn hắn một cái, mặt cười ửng đỏ, vén áo thi lễ và nhỏ nhẹ
xin cáo lui, cùng Diễm Nhi đi xuống, đáng tiếc lúc này Lý Cáp đang suy nghĩ
một việc nên không có chú ý đến vẻ mặt của Thượng Quan Thanh Thanh, nếu không
tâm lý hắn sẽ rất đắc ý rồi lại mắng sao mà hắn lâu trưởng thành quá.
Lý Cáp ngồi xuống bên cạnh Mạch Đông Khoan, ôm Thiên Thiên vào lòng, Thiên
Thiên sắc mặt vẫn bình thường, tiếp tục việc chính là châm trà.
Mạch Đông Khoan nhìn Thiên Thiên mà thở dài: “nguyệt nữ ạ nguyệt nữ..”
Lý Cáp bĩu môi: “được rồi sư phụ, đừng có mỗi lần gặp Thiên Thiên đều tỏ ra bộ
dáng đói khát, muốn hay không con đưa hai con heo mẹ cho người giải khát?
Mạch Đông Khoan chau mày: “tiểu tử ngươi, nhìn vài lần cũng có mất tí thiệt
nào, hẹp hòi thế, mệt cho ta còn dạy cho ngươi thuật ngự nữ tương nữ, nếu
không nhờ ta, ngươi có thể tìm được một nguyệt nữ như Thiên Thiên sao!”
“Được Được rồi – đại ân đại đức của sư phụ, đệ tử không bao giờ quên, cũng nên
nói lại, nghe nói tiểu thiếp của Hà Cầu xinh đẹp như hoa, đáng tiếc sư phụ
ngừoi không thể… ai, thật đáng tiếc.” Lý Cáp vừa nói vừa nhìn phía dưới của
Mạch Đông Khoan, vẻ mặt tiếc nuối.
Mạch Đông Khoan cũng nhíu mày, vương một ngón tay
Lý Cáp sửng sốt: “sao?”
Mạch Đông Khoan hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: “chẳng lẽ ta không có ngón tay
sao?”
“ách..” Lý Cáp xấu hổ, trong đầu lại hiện ra tình cảnh nữ nhân uyển chuyển rên
rĩ bởi ngón tay của Mạch lão, không khỏi sởn tóc gáy.