Chương 220: Phần lưng kiên cố
“Hưởng thụ vật nguyền rủa cấp F đi!”
Hàn Phi nắm chặt hai tay thành quyền, điên cuồng đấm vào thân thể quái vật, không cho nó một cơ hội phản kháng nào.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, ai mà ngờ được trong phòng ngủ 104 đang có một người toàn thân đầy âm khí liều mạng đánh nhau với lệ quỷ!
Nuốt phải vật nguyền rủa cấp F, thân thể quái vật xảy ra đủ loại dị biến, bên ngoài lại bị Hàn Phi tấn công như vũ bão, hàn ý trên cơ thể quái vật từ từ yếu đi, nó đã bị đánh đến sắp hồn phi phách tán.
Để cho hình nhân giấy tiếp tục xâm chiếm hận ý, Hàn Phi quay đầu nhìn về phía Trương Quan Hành.
Đứa nhỏ này đã dung hợp với quái vật được nửa đường, trong đôi mắt hắn đã không còn chút ánh sáng, cũng chẳng có lý trí, chỉ còn lại đau đớn và tuyệt vọng.
“Chúng ta là người sống ở tầng dưới chót trong địa ngục, chúng ta đã là ma quỷ thống khổ nhất tuyệt vọng nhất, ngươi cần gì phải tiếp tục trầm luân như vậy?”
Hàn Phi tóm lấy cổ áo Trương Quan Hành, đấm vào mặt hắn mấy quyền. Cự mãng di chuyển khắp người Hàn Phi, quỷ văn tản mát ra âm khí cực hạn.
“Ngươi hận bọn hắn thì đi trả thù đi! Để bọn hắn biết ngươi tuyệt vọng và thống khổ cỡ nào! Chỉ khi bọn hắn chịu đau đớn thì mới hiểu được mình đã từng gây tổn thương cho ngươi ra sao!”
“Ăn miếng trả miếng mới là công bằng!”
Nắm đấm mang theo hàn khí quất tới tấp vào mặt Trương Quan Hành, Hàn Phi không hề lưu tình, đánh Trương Quan Hành va vào vách tường.
Đau đớn khiến đôi mắt vô thần của Trương Quan Hành xuất hiện biến hoá, cặp mắt đục ngầu khẽ chuyển động, nhìn về phía Hàn Phi.
Toàn thân Hàn Phi chằng chịt vết thương, máu tươi ướt đẫm toàn thân, hắn đứng trong phòng ngủ như một con sói đầu đàn ẩn giữa màn đêm.
“Thầy…”
Khi quái vật hận ý bị hình nhân giấy ăn sạch, Trương Quan Hành lại lần nữa tìm về lý trí, chỉ là trong mắt hắn lúc này không còn ánh sáng tươi tắn của một thiếu niên ngây thơ mà đã phủ thêm nỗi thống khổ khó lòng che giấu được của người trưởng thành.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Hàn Phi đã chống đỡ tới cực hạn, hắn đi tới trước mặt Trương Quan Hành, ôm lấy đầu thiếu niên nói: “Ta biết ngươi rất đau đớn, ta không có cách nào xoa dịu nỗi đau của ngươi, nhưng ta có thể cùng ngươi đi tìm phương pháp diệt trừ tận gốc nỗi đau này. Sau này ngươi có thể tin tưởng ta, hiểu không?”
Ký ức lúc tử vong đã trở lại, Trương Quan Hành tựa như một người giãy giụa trong biển sâu tuyệt vọng, mà đúng lúc này Hàn Phi lại đưa tay cho hắn nắm lấy.
Một câu nói đơn giản “ngươi có thể tin tưởng ta” đã mang lại ý nghĩa vô bờ đối với người chìm sâu trong tuyệt vọng như Trương Quan Hành. Ít nhất khi hắn còn sống, chưa từng có ai nói với hắn câu này.
Hàn Phi đã không chống chọi nổi nữa, hắn ngã quỵ ra sau, cũng may còn có cự mãng chui ra khỏi quỷ văn, hoá thành tấm đệm đỡ lấy hắn.
Tứ chi run rẩy, nhịp tim chậm dần đi, quá nhiều âm khí nhập vào cơ thể khiến Hàn Phi bị tổn thương nghiêm trọng, khí huyết như muốn đông kết lại thành băng, quần áo trên người hắn lạnh đến doạ người.
“Thể lực của ta vẫn còn quá thấp.”
Nằm trên giường ký túc xá, Hàn Phi chẳng muốn động đậy lấy một chút.
Đây là lần đầu tiên hắn chính diện đối mặt với oán niệm, kết quả đúng là rất thảm liệt, nếu không nhờ có hình nhân giấy hỗ trợ đánh ra một kích cuối cùng thì Hàn Phi có liều cái mạng cũng không có chút phần thắng nào.
“Sau khi âm khí rót vào cơ thể, ta có thể chống đỡ được khoảng 100 giây là hết mức. Trong lúc này ta có thể chống cự được một phần công kích của oán niệm, tố chất thân thể cũng sẽ được đề cao, năng lực này thích hợp để liều mạng chạy trốn.”
Quỷ văn trên người như ẩn như hiện, Hàn Phi với thân thể chằng chịt vết thương nằm ở trên giường, vẻ mặt dữ tợn vì đau đớn, trong lòng lại đang nghĩ xem nên chạy trốn như thế nào cho hiệu quả.
Thời gian nửa giờ rốt cuộc cũng trôi qua hết, Hàn Phi nghe được tiếng thông báo của Hệ thống.
[Người chơi số hiệu 0000 xin chú ý! Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn cấp G —— đưa lưng về phía ngươi.]
[Thu hoạch được ban thưởng cơ sở: điểm kỹ năng +1, độ thân mật với Trương Quan Hành +20.]
[Bởi vì độ hoàn thành nhiệm vụ vượt qua 100% nên được ban thưởng gấp đôi điểm kinh nghiệm, thu hoạch được khen thưởng thêm của nhiệm vụ ẩn —— phần lưng kiên cố.]
[Phần lưng kiên cố (năng lực chuyên môn bị động, không thể dùng điểm kỹ năng thăng cấp): cường hoá tầng phòng ngự cho lưng, khi phần lưng bị nguyền rủa và oán niệm công kích sẽ giảm đi một phần sát thương.]
[Ngươi đã khiêu chiến thành công ba chuyện lạ trong trường học, độ hoàn thành của nhiệm vụ “chuyện lạ của Kim Sinh” đạt tới 3/7.]
Dùng hết sức lực cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ, Hàn Phi chậm rãi thở phào một hơi. Bây giờ hắn chỉ cần chờ đủ ba giờ là có thể rời khỏi trò chơi.
Trương Quan Hành vẫn rất lo lắng cho Hàn Phi, hắn ngồi ngay bên cạnh giường không biết nên làm gì. Đối với Hàn Phi, trong lòng hắn ngoại trừ cảm kích thì chính là áy náy.
Kẻ tổn thương người khác vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, mà người giúp đỡ thì lại bị ngộ thương.
“Thầy, hay là để ta tới phòng y tế một chuyến xem có tìm được băng vải hay thuốc men gì không.”
“Không cần, ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ này là được, tuyệt đối không được chạy loạn.” Hàn Phi cố gắng nặn ra một nụ cười, “Ta đã mất đi năng lực chiến đấu, trong toà lầu này rất nguy hiểm, chúng ta tốt nhất không nên tách ra.”
“Nhưng vết thương trên người thầy…”
“Đừng để ý tới ta, ngươi đi xem chiếc bình cầu nguyện có làm sao không đã.” Hàn Phi nhìn về phía chiếc bình màu đen với vẻ áy náy.
“Có thêm mấy vết nứt, nhưng tạm thời sẽ không vỡ ra. Dù sao nó cũng là vật nguyền rủa tồn tại thật lâu trong trường học này.” Trương Quan Hành đã nhớ lại những ký ức trước đây, bây giờ hắn rất trưởng thành và đáng tin cậy.
“Trong vật nguyền rủa này ẩn chứa rất nhiều suy nghĩ ác độc và đủ loại tâm tình tiêu cực, có thể nói vật nguyền rủa sinh ra đều là vì ác ý của con người. Cho dù chúng có bị hư hao thì chỉ cần không ngừng hấp thu ác ý sẽ vẫn có thể khôi phục lại như trước.”