Chương 23: Đứa trẻ nguy hiểm
Trong hành lang hoàn toàn tĩnh mịch, điều quỷ dị là đèn điều khiển bằng âm thanh trên tầng sáu không ngừng sáng lên trong khi lại chẳng có bất kỳ âm thanh gì phát ra.
Lặng lẽ đi xuống tầng dưới, Hàn Phi không vội tiến vào tầng ba mà dừng lại trên lan can cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên tầng sáu. Đèn hành lang trên đó vẫn chớp sáng.
“Rốt cuộc là có người hay không?”
Hắn nhíu mày suy nghĩ, sau đó dời bước đi về phía nhà Mạnh Thi. Vừa đến gần, chiếc nhẫn trên tay Hàn Phi đột nhiên gia tăng ý lạnh.
“Chuyện gì thế?”
Ỷ vào việc mình có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào, Hàn Phi không lui lại mà tiếp tục đi tới. Lúc này hắn mới nhìn thấy cửa căn hộ đối diện nhà Mạnh Thi đã mở ra.
Chiếc gương bát quái treo trước cửa nhà đã rơi xuống đất vỡ tan tành, rất nhiều lá bùa dán trên cửa bị xé rách.
“Bà lão Mạnh Thi vẫn luôn không mở cửa chẳng lẽ vì gia đình đối diện này?”
Hàn Phi cả gan đi tới trước cửa nhà Mạnh Thi. Bàn tay còn chưa kịp gõ cửa thì trên ngón áp út đã truyền tới cảm giác băng lãnh thấu xương!
Hắn đột ngột quay đầu nhìn lại, phát hiện trong căn hộ phía đối diện có một đứa bé đang mỉm cười vọt về phía mình.
Thần kinh căng ra chỉ trong nháy mắt, đứa bé kia chỉ mất chưa tới một giây đã từ trong căn phòng sâu nhất xuất hiện ở cửa căn hộ. Hàn Phi không kịp làm ra phản ứng gì khác, lập tức lựa chọn rời khỏi trò chơi.
Màu đỏ của máu bao trùm thế giới, khi có thể khống chế được cơ thể mình, Hàn Phi vội vàng lấy mũ trò chơi xuống.
Hắn bất lực ngồi phịch xuống giường, hai cánh tay vẫn không ngừng run rẩy. “Ta đã rất cẩn thận rồi, nhưng nếu lúc nãy không có chiếc nhẫn kia e là ta đã xảy ra chuyện. Trò chơi này đúng là không hợp thói thường!”
Mỗi lần rời khỏi trò chơi, tự đáy lòng Hàn Phi đều cảm thấy còn sống là cảm giác vô cùng tốt đẹp.
Hắn không nghỉ ngơi quá lâu đã đứng dậy bật đèn rồi quay đầu nhìn về phía vách tường dán đầy ảnh chụp vụ án.
“Bảy nạn nhân trong vụ án lắp ghép thân thể người vì sao lại xuất hiện với bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ bảy người bọn họ đều bị vây trong căn hộ đó?”
“Hiện tại Ngụy Hữu Phúc và A Mỹ đã hơi thanh tỉnh, việc sau đó cần làm là trợ giúp những nạn nhân còn lại tìm về lý trí.”
Trong lòng Hàn Phi hiểu rõ nguyện vọng lớn nhất của bọn họ là bắt được hung thủ, nhưng vấn đề là, hắn chỉ là một diễn viên hài vô danh tiểu tốt có lòng mà không có lực, cho dù gặp được hung thủ thật thì ai bắt ai còn chưa biết được đâu.
“Từ từ rồi tính, ổn thỏa một chút vẫn tốt hơn, dù sao ta cũng chỉ có một mạng.” Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu ghi chép:
“Tòa chung cư mà ta ở trong game vô cùng nguy hiểm, bây giờ đã biết được các thông tin sau: mỗi tầng có tổng cộng bốn căn hộ, ta sống trên tầng bốn. Dựa vào phản ứng của hàng xóm trên tầng sáu thì cư dân trong tòa nhà này đều biết căn hộ ta ở có ma, bọn hắn đều không dám tùy tiện tiến vào.”
“Vì thế có thể suy ra được con quái vật trong nhà ta tương đối nguy hiểm, nhiều cư dân đều rất sợ nó.”
“Xét từ một góc độ khác thì nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Chỉ cần ta không tìm đường chết, căn nhà có ma kia sẽ bảo vệ ta không bị các hàng xóm khác xử lý.”
“Một điểm cần chú ý nữa là đứa nhỏ sống ở tầng ba kia. Nhà ta đáng sợ như vậy mà còn không bị dán bùa, vậy căn hộ đối diện nhà Mạnh Thi tuyệt đối rất phiền toái, đứa nhỏ bị phong ấn trong đó nói không chừng cũng nguy hiểm như quái vật do bảy nạn nhân hợp thành.”
Vừa nghĩ tới đó, Hàn Phi đã thấy đau đầu. “Rốt cuộc là ai xé bùa trên cửa căn hộ đó vậy? Lần này ta rời khỏi trò chơi ở tầng ba, lần sau tiến vào sẽ lại xuất hiện ở đó. Nếu lúc đó đứa trẻ kia vẫn còn đứng chờ thì chẳng phải ta sẽ toi đời sao?”
Tình hình khi đó quá mức khẩn cấp, Hàn Phi phản ứng rất nhanh. Nếu hắn chậm một bước thì đứa trẻ kia đã leo lên người hắn rồi.
“Vấn đề là tốc độ di chuyển của nó quá nhanh, ta chạy không lại nha.” Hàn Phi rất lo lắng mình sẽ bị đứa trẻ kia kéo vào trong căn hộ của nó. “Về sau nếu có cơ hội, ta phải xem có cách nào dẫn nó về nhà ma trên tầng bốn không mới được.”
Bốn giờ sáng, Hàn Phi mở máy vi tính lên, bắt đầu nghiêm túc điều tra manh mối và mối quan hệ giữa các nhân vật trong vụ án.
. . .
Ánh mặt trời rọi vào mặt, Hàn Phi không biết mình ngủ quên từ bao giờ, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa mắt nhìn về phía đồng hồ trên tường rồi bật dậy.
“Đã chín giờ rồi, bên chỗ Khương đạo diễn hẳn là rất sốt ruột.”
Hàn Phi rửa mặt thật nhanh rồi vội vã rời khỏi nhà, chạy tới khu Bắc Nhai. Hắn đã cố chạy thật nhanh nhưng khi tới nơi, đoàn làm phim đã bắt đầu làm việc.
“Thật xin lỗi, ta đến muộn.”
Hàn Phi vội vàng xin lỗi nhưng nhân viên công tác không quá để ý. “Đoạn đầu phim là cảnh quay giữa nhân vật phản diện và nạn nhân thứ nhất. Nhưng bây giờ nam diễn viên đóng vai nhân vật phản diện còn chưa tới, không cần gấp gáp.”
Lần trước bị kỹ năng diễn xuất của Hàn Phi hù cho một trận, vị trợ lý sản xuất đưa chohp một cốc cà phê: “Chờ chút đi, tên trùm phản diện kia cũng chẳng phải lần đầu đến trễ.”
Hàn Phi cảm thấy trong lời nói của đối phương có chút ẩn ý. “Xin hỏi ai là người đóng vai nhân vật phản diện thế?”
Hàn Phi đóng vai nạn nhân thứ hai, người kia đóng vai sát nhân hàng loạt, đôi bên sẽ đối diễn trực tiếp nên hiểu rõ về đối phương sẽ tiện cho hắn phát huy kỹ năng diễn xuất hơn.
“Hẳn là ngươi đã từng nghe nói tới Chiêm Nhạc Nhạc? Trước đó hắn đã tham gia rất nhiều chương trình truyền hình nhưng bản thân chưa có tác phẩm nào thật sự nổi bật, miễn cưỡng cũng được coi là người có chút tiếng tăm. Lần này công ty của hắn muốn dùng bộ phim này của chúng ta để chứng minh năng lực diễn xuất của Chiêm Nhạc Nhạc.” Trợ lý sản xuất hàn huyên với Hàn Phi.
“Trước đó hắn chưa từng đóng phim sao?” Hàn Phi cầm cốc cà phê nói, “Nhân vật phản diện là vai mấu chốt của bộ phim này.”